VN88 VN88

Tâm sự chênh vênh khi chờ bạn trai lập nghiệp

Thế là anh đi học thật, mặc dù với hoàn cảnh gia đình lúc này, thì anh đi làm là tốt hơn. Anh vừa đi học vừa đi làm và nhờ tôi giúp đỡ. Nói thật, cuộc sống lúc đấy của tôi không dư dả gì, tôi chỉ có thể chỉ bài cho anh sau giờ làm.

Anh rất vui, và tôi thấy với anh như thế là đủ. Tôi cũng quen với việc anh nhắn tin cho tôi hàng ngày, và bắt đầu trong lòng thấy nhớ mỗi lúc anh cười, mỗi lúc bị anh chọc quê.

Tôi gật đầu nhận lời yêu anh, vì đi bên anh tôi cảm thấy lòng mình bình yên và ấm áp, thế thôi. Chúng tôi yêu nhau, anh rất hy vọng, còn tôi chẳng nghĩ gì nhiều. Cuộc sống túng thiếu, có lúc hai đứa chia nhau vài chục ngàn để sống tới ngày lãnh lương, có lúc chia nhau miếng cơm mẹ gửi ở quê lên cho qua ngày đói. Khi có lương, tôi với anh đi ăn vài chỗ ngon ngon ở thành phố, mua vài cái áo cái quần mặc cho có với người ta, còn lại thì tích góp, để dành.

Những niềm vui nho nhỏ anh dành cho tôi, ví như vài bông hoa hồng, một bữa cơm do tay anh tự nấu, không to tát, nhưng đầy yêu thương. Anh nói, tôi yêu anh, tôi chịu nhiều thiệt thòi. Tôi biết. Nhiều khi nhìn người con gái khác được người yêu chở đi chơi bằng xe tay ga, ăn những món ngon ở nhà hàng sang trọng, tôi cũng tủi thân. Nhưng không hiểu sao dù chỉ ngồi quán lề đường với anh, nắm tay anh đi qua những hàng cây trên phố là tôi hạnh phúc lắm rồi. Những lúc anh nói thế, tôi chỉ cười, nắm chặt tay anh và nói rằng tôi tin chắc sau này anh sẽ bù cho tôi rất nhiều.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.