VN88 VN88

Tâm sự cha mẹ tôi có một không hai

Bà cầu xin sự thương hại của người khác bất kể là ai, trong trường hợp nào. Bị bắt xe bà đòi quỳ xuống lạy công an, tôi bị chuyển sang học cơ sở xa nhà, phải ở trọ, bà sợ tốn kém đi lại, đòi địa chỉ của thầy hiệu trưởng để sang đấy quỳ xuống lạy. Lỡ làm mất một ít tiền, bà thở không ra hơi, kêu trời mong mẹ (bà ngoại tôi) chết đi để bà chết cùng.

Tôi hiểu vì bà quá khổ cực để kiếm tiền nên mới có tính cách ấy, nhưng sau này suy ngẫm chắc đấy là một dạng tính cách bệnh được di truyền vì bác tôi cũng gần như thế. Lúc bà cho tôi thấy một viễn cảnh tươi sáng với vấn đề tài chính tốt đẹp, ngay hôm sau đã rên rẩm than thở vì tiền. Tôi chẳng bao giờ nói chuyện với bà được quá 15 phút, cảm giác thần kinh của bà không được bình thường.

Mới đây bố tôi bị bắt vì tội hiếp dâm, tôi chẳng lấy làm ngạc nhiên khi nghe cái tin ấy, thế mà mẹ đau xót lắm, cứ như bà có một ông chồng tốt và bỗng dưng tai ương đổ xuống đầu. Nạn nhân là một đứa bé, tôi xót xa cho nó, cho tiền để bà đền bù nhưng nhất định không cho chạy án. Bà mẹ đáng thương của tôi vẫn tiếp tục nuôi hy vọng để giúp ông. Trời ơi, cái ân nghĩa này đâu có đặt đúng người.

Tôi không thể khuyên nhủ, cũng không thể bỏ mặc bà, có thể lo cho bà tiền nhưng làm sao bảo bà từ bỏ, làm sao để tâm trạng bà tốt lên. Tôi tưởng tượng bà đang vác một hòn đá to vô ích trên lưng nhưng bảo đặt xuống thì không được. Ngày đêm tôi lo nghĩ héo hon, không thể để chồng và gia đình chồng biết. Tôi phải lấy chồng thật xa cũng vì lo lắng có ngày nhà mình gặp họa. Chồng tôi trẻ con và hời hợt, tôi là lao động chính, bố mẹ chồng tốt nhưng cũng không dư giả.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.