Thời gian trôi qua, em trải qua những ca phẫu thuật não, đau đớn về thể xác không thể bằng nỗi đau tinh thần. Bên cạnh không người thân, không ai chăm sóc, sống bằng sự thương hại, đồng cảm của bạn bè, đồng nghiệp. Từ ngày mùng một đến ngày mùng 4, thui thủi một mình, nhờ người ta mua cho mấy hộp sữa, mấy bịch cháo gói ăn qua bữa để uống thuốc. Cuộc đời của em chưa bao giờ lại thê thảm như vậy.
Nằm ngẫm nghĩ mà hận anh, hận tới tận xương tủy, tới từng tế bào trong cơ thể khi em biết ngày mổ não cũng là ngày anh mở tiệc tất niên rất to, ăn uống nhậu nhẹt vui cười. Tim em đau nhưng rồi chợt nhận ra mất anh không phải là mất tất cả. Tuy mất anh nhưng em vẫn có thể nhận lại nhiều điều. Lúc bị anh bỏ rơi, tưởng mình là kẻ cô độc nhất thế gian lại chính là lúc em cảm nhận rõ hơn bao giờ hết những yêu thương, quan tâm chăm sóc từ bạn bè, đồng nghiệp của mình. Em nhận ra đó mới chính là những người yêu thương mình nhất, dù trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không bỏ em đi.
Khi nhận được dòng tin nhắn nói năm nay anh sẽ lấy vợ, em buồn, khóc. Thì ra không có anh, em vẫn có thể dựa vào vai thằng bạn thân mà khóc, kể lể, vẫn có những cái nắm tay chân thành và đồng cảm từ con bạn thân, vẫn nhận được sự quan tâm, an ủi từ chị bạn cùng chỗ làm, từ tình thương của anh em đồng nghiệp. Em vẫn được yêu thương bởi nhiều người. Không có anh, em phải tìm cách chống chọi với sự cô đơn, học cách kìm nén những nỗi đau, tập làm quen với cuộc sống một mình. Dù hơi khó khăn nhưng cuối cùng em đã trở thành cô gái thật mạnh mẽ, sống độc lập, có thể tự mình làm mọi thứ. Em cũng chợt nhận ra một điều anh đến với em chỉ vì biết em quá yêu thương anh và để lợi dụng con bé si tình ngốc nghếch này.