VN88 VN88

Ối anh ơi bú em đi anh..sướng nữa đi – Truyện 18+

Tôi đưa Tuyết về nhà mình. Suốt trên đường đi Tuyết rấm rứt khóc mãi. Tôi luôn miệng dỗ dành, nói từ từ anh em mình sẽ tìm cách tính. Đĩeu cần nhất là đừng cho mẹ tôi và ba Tuyết biết, chuyện sẽ trầm trọng không cách chi tháo gỡ được. “Nhưng làm sao, gỡ làm sao, anh Tú?” Tuyết hỏi tôi, giọng sũng ướt nước mắt. Tôi trả lời: “Anh đang nghĩ đây, giờ thì chưa ra nhưng tin anh đi, sớm muộn cũng có giải pháp.” “Sớm muộn là bao giờ?” “Làm sao anh dám quả quyết là bao giờ. Anh cũng đang rối ruột đây.” Tôi mở cổng cho Tuyết. Nghĩ, chắc chấn giờ này mẹ đang lăn lộn với gã thanh niên dưới nhà kho, tôi tha hồ làm mưa làm gió. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Sự thèm khát bao tháng nay nung nấu, giờ nhìn thấy Tuyết mơn mởn trước mặt, tôi chỉ muốn vồ lấy nhai ngấu nghiến. Nhưng tôi cố nén, vì biết sẽ không thể hấp tấp được, hư chuyện ngay. Kế hoạch sắp đặt công phu thế này mà xôi hỏng bỏng không thì chỉ có nước trào máu họng mà chết! Vừa đặt đa xuống sa lon, Tuyết lại hỏi: “Làm thế nào anh?” “Này, cô bé, chùi ngay nước mắt nước mũi giùm anh. Nhỡ mẹ anh về hỏi lý do thì phen lắm.” Tuyết vội vàng đưa chiếc khăn “mùi xoa” chậm mắt. Tôi nói: “Lên phòng anh, mình nói chuyện.” Tuyết lắc đầu: “Nói ở đây cũng được, em không lên đâu.” Tôi biết nó đang nghĩ đến kỷ niệm cũ. Nhưng tôi dụ: “Lên trên đó kín đáo, chẳng ai nghe. Chuyện này càng bí mật càng tốt. Nói ở đây anh ngại quá. Bà người làm mới tò mò làm.” Cuối cùng, có lẽ nghĩ đến sự an nguy của hạnh phúc bố mẹ, con bé đành nhắm mắt đánh liều theo tôi. Tôi mừng vì lại bước thêm được mộl bước dài trong kế hoạch.Tuyết ngồi xuống chiếc ghế hôm trước nó đã ngồi, hai bàn tay xoắn lại đặt trong lòng, vẻ vừa hoang mang vừa âu lo của Tuyết tuy có ít nhiều làm tôi trắc ẩn, nhưng ngọn lửa thèm khát bùng lớn ngọn trong tôi, nhanh chóng lấn át mọi suy nghĩ khác. Tôi đến cạnh Tuyết, đặt tay lên vai nó. Tuyết thu người nhỏ lại, sợ hãi. Tôi nói: “Nào, bây giờ Tuyết kể anh nghe em đã thấy gì?”Tuyết ngập ngừng một chút rồi lại rơm rớm nước mắt: “Em chờ chỗ ngã tư đến gần mười giờ thì thấy ba anh đậu xe cách nhà em khá xa bước xuống đi bộ. Đợi ổng vào một lúc lâu em băng qua đường dùng chìa khóa riêng vào theo. Phòng khách vắng tanh chẳng có ai, em rón rén lên râu, đứng một lúc trước cửa phòng mẹ, cúi nhìn qua lỗ khóa…” “Rồi sao nữa?” “Thì… thì…” Tuyết ấp úng đỏ mặt. Tôi xoay nghiêng cố giấu nụ cười. Còn trăng với sao gì kia chứ. Lại những màn du dương cụp lạc ba đã từng kể cho chị Hai nghe, ba đã từng làm với chị, với mẹ. Tôi bỗng quỳ xuống chân Tuyết, nam hai bàn tay nó bóp nhè nhẹ, ngước lên nhìn đắm đuối: “Tuyết ơi… Anh đâu có nói xạo phải không?” Tuyết rút hai bàn tay giấu ra sau lưng: “Anh đứng dậy đi… Làm sao? Anh nói đi?” Chẳng làm sao hết. Tôi nghĩ, mặc xác ba với dì Hoa, mặc xác mẹ với gã thanh niên, mặc xác em với mớ tình thương nhì nhằng máu mủ. Tôi đang nóng ran cả người, đang mờ mát trước tấm thân tròn trịa dậy thì. Từ ngày có tí hơi trai, Tuyết nẩy nở trông thấy. Hai gò vú đã nhô cao căng nở, vòng hông đã đẫy đà, chiếc áo dài trắng xẻ nách cao để lộ một khoảng da sườn trắng muối, cái quần satanh căng láng trên hai bắp đùi, vòng xì líp minh ẩn hiện… Càng nhìn, tôi càng thấy rạo rực đến muốn ngập thở. Tôi vùng đứng đậy vòng tay ôm Tuyết: “Tuyết ơi… Anh yêu em…” Tuyết dấy nẩy, hốt hoảng vùng ra: . “Anh Tú… Không…” Nhưng đầu óc tôi đã đầy ắp những cảnh tượng dục lạc, tôi điên cuồng siết chặt vòng tay. Tôi hổn hển: “Tuyết… Tuyết… Cho anh…” “Không… Không… Không… Tôi la lên bây giờ…” “Chẳng có ai ở nhà hết, em la, vô ích…” “Anh Tú… Tú… Buông ra, trời ơi… Buông ra…”Tuyết càng gào tôi càng bị kích thích. Tôi đưa tay bịt miệng Tuyết, đẩy nó ngã xuống sàn nhà, chồm người đè lên mình nó. Hai chân Tuyết quẫy đạp cuống cuồng, hai tay cào cấu, đấm loạn khắp mặt mũi tôi. Mặc. Tôi điên rồi, nứng quá rồi, phải đụ, dứt khoát phải đụ, bằng giá nào cũng đụ cho được. Tuyết chống cự rất quyết liệt, nước mất nước mũi nhem nhuốc, chiếc áo dài toạc một bên nách. Nhưng làm sao địch lại sức lực trai tráng của tôi. Cuối cùng cái quần của Tuyết cũng bị tôi tụt ra, hàng nút bóp của chiếc áo dài đứt bung. Tuyết trần truồng dưới thân thể tôi, chỉ còn vỏn vẹn chiếc xú chiêng mỏng manh trên ngực. Hai chân đè nghiến hai bắp đùi Tuyết, mặt áp trên mặt Tuyết. Tôi bẻ một tay Tuyết quặp ra sau, tay kia thò xuống bóp *** nó. Tôi bóp say sưa, mạnh bạo. Tôi bóp đê mê sướng khoái. Mấy tháng rồi không được sờ lên chỗ phần thịt da mềm mềm, nhơn nhớt, nham nhám lông lá, tôi ngây ngất tận hưởng, dù Tuyết gào kêu tuyệt vọng, dù một tay còn lại của nó bấu sướt cả da mặt. Tôi không thấy đau mà cũng chẳng thấy sợ. Phòng tôi đã đóng kín cửa, kể cả cửa sổ, nhà kho tận mãi cuối vườn, hơn nữa mẹ còn đang bị gã thanh niên làm cho chết ngất, đạn đại bác rơi trên nóc chưa chác bà đã biết, huống hồ gì tiếng kêu cứu của Tuyết bây giờ đã thoi thóp đứt hơi.Khi tôi đút được con cặc vào âm đạo Tuyết thì nó đã rã rời, kiệt lực đến độ không còn biết đau. Đây là lần thứ hai tôi đụ nó. Với một đứa con gái còn trinh, theo kinh nghiệm sau này tôi biết, thì ít nhất phải vài ba ìân chung đụng cái đau mới hết, mà cũng phải nương nhẹ kích thích nữa cơ, chứ bạo tàn như tôi đang làm, cộng thêm sự sợ hãi khiến nước nhờn không rỉ ra, đau đớn là cái chắc. Tôi đụ, cặc tôi vào ra liên tục, thật nhanh, thật mạnh. Tôi nứng quá nên không còn đầu óc đâu để thực hiện mớ bài bản học lỏm được của gã thanh niên, mà thực hiện làm gì, Tuyết nào có “hợp tác” với tôi? Tôi đụ, và ra khá sớm.Nằm trên bụng Tuyết thêm một lát, tôi chống tay ngồi dậy. Cơn sướng khoái đã rút đi, tôi dần dàn “hồi tỉnh” cúi xuống nhìn Tuyết, lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác bẽ bàng. Mình tàn nhẫn quá, súc sinh quá. Sao mình lại có thể điên cuồng đến như vậy nhỉ? Càng tự chất vấn tôi càng thấy tội nghiệp Tuyết. Tôi đưa tay cầm bàn tay nó, bóp nhè nhẹ.Tuyết rút nhanh tay ra, cố gắng ngồi dậy, bò đến gớc phòng, nó dựa lưng vào tường, kéo chiếc quần lại, vừa mặc vào vừa khóc nghẹn. Tôi đứng lên, lại bàn róc một ly nước lọc từ chiếc chai hí, mang đến đưa cho Tuyết: “Em uống đi.” Tuyết hất tay tôi. Chiếc ly rơi xuống nền gạch hoa, vỡ nát, nước văng tung tóe. Tôi năn nỉ: “Tuyết, tha lỗi cho anh, bởi anh yêu em quá…” “Yêu! Anh là một tháng súc sinh, khốn nạn, anh biết không?” “Biết, anh có lỗi rất nhiều với em…” Tuyết lại khóc ngất: “Gia đình mình đang thế, anh không lo, còn nỡ nào…” Nó nói không hết câu, tiếng khóc dâng lên chân nghẹn. Tuyết làm tôi cũng mủi lòng, tự nhiên nước mắt tôi trào ra, rồi tôi gục đầu vào hai đùi nó, khóc ngon lành: “Anh khốn nạn thật, súc sinh thật, anh không phải là người, em tha lỗi cho anh.” Tôi khóc, càng lúc càng to, càng nghẹn ngào. Thâm tâm rất ngạc nhiên làm sao mình có thể khóc tự nhiên dễ dàng như thế này? Tuy Tuyết làm tôi xúc động, nhưng cảm giác đó chỉ thoang thoáng, chưa đủ để tạo thành một tiếng thở dài chứ đừng nói chi tiếng khóc. Vậy mà tôi đã khóc như chưa từng bao giờ khóc thế. Lạ lùng không? Tôi chợt khám phá ra một điều: ngoài lòng dâm ngùn ngụt, tôi còn có thêm một khả năng tuyệt vời không kém, khả năng đóng kịch! Phải. Tôi đang đóng kịch, đóng hay ho đến nỗi, chính nhân vật kịch nhập vào vai trò diễn viên lúc nào không hay? Khi khám phá ra điều đó, tôi bèn tận dụng tối đa hiệu năng của nó, tôi tiếp tục khóc, nước mắt tiếp tục lã chã. Tuyết, ban đầu có lẽ hơi ngẩn ngơ, đến một lúc nó bị tiếng khóc của tôi mê hoặc, tôi linh cảm chuyến này mình sẽ tháng lớn. Quả nhiên, Tuyết e dè đặt bàn tay lên đầu tôi, nó nói, giọng vẫn đang run run nghẹn nghẹn: “Anh hối hận phải không?”

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.