Thời gian lẳng lặng trôi đi, cái lạnh mùa đông dần dà bỏ đi để cho cái nóng tràn vào thay thế . Ngày 18 tháng 4 năm 2001, Hùng loay hoay với xấp thơ của Lệ , thình lình có tiếng chuông vang lên ở ngoài ngõ . Hùng điều khiển chiếc xe lăn tới mở . Bên ngoài là một người thanh niên trạc tuổi ba mươi cầm lá thư trên tay .Người đó cao lớn đẹp trai vừa thấy Hùng thì ngõ lời chào:
– Xin hỏi đây có phải là nhà của bác Hùng.
Hùng khẽ gật đầu .
Người thanh niên đó nói tiếp:
– Tôi tên là Thông. Má tôi trước lúc chết có giao lá thư này cho tôi và nhờ chuyển dùm cho ông.
Hùng bàng hoàng không biết người đàn ông đó nói gì nhưng vẫn ngờ ngợ trong lòng.
Xé thơ ra Hùng đọc vội:
Anh Hùng,
Từ lúc em bị ba má bắt ép em lên Sài Gòn để xa rời anh. Em không cam lòng cho sự sắp đặt đó . Em đã bỏ trốn mang theo cái bào thai trong mình chỉ vừa tròn 4 tháng. Em đã sống khổ cực và chịu biết bao nhiêu cay đắng để cho ra đời một đứa con trai của chúng mình. Năm 1980, hay tin anh đã vượt biên, em buồn não nuột tưởng đâu không còn có cơ hội giao lại đứa con cho anh. Sau đó hai năm em quyết định vượt biên tới đảo Pulau Bidong, mười ngày lênh đênh trên biển cả và chịu nỗi nhục nhả cho bọn hải tặc em suốt đời sẽ khóquên.