Năm 1981, Hùng làm thủ tục xin bảo lãnh cho Lệ sang Mỹ theo diện ODP, tưởng đâu gia đình đoàn tựu một sớm một chiều, nhưng bắt đầu qua năm 1984 chuyện bình thường hóa quan hệ giữa hai nước Mỹ và Việt Nam bị “trục trặt”, hồ sơ bảo lãnh bị đình trệ . Và đó là nguyên do để mở ra một bước ngoặc mới cho cuộc đời của Hùng và Lệ …
Thắm thoát mà Hùng đã chờ ngày sum hợp hơn ba năm rồi còn gì, thời gian không quá dài so với những ngày tháng trong lao tù, nhưng sự cô đơn dường như thấy nhiều hơn trước. Dẫu sự kiên nhẫn của một người chồng thương vợ của Hùng có thừa nhưng tính làm sao cho những đêm phòng không gối chiếc tưởng nhớ những phút giây nồng cháy bên nhau, làm tình tưởng chừng như không bao giờ ngừng. Rồi khi chợt nhớ tới Xuân thì sao : anh lại còn nuối tiếc mông lung một thời trai trẻ với nhiều kỷ niệm đẹp đã qua đi . Những lần nhớ nhung như thế Hùng bỗng thấy thèm thuồng một thân thể đàn bà, một mùi vị thoang thoảng toát ra từ gáy tóc hoặc dưới cổ . Hùng ước gì có được một người ôm ấp đỡ, dù ai đi chăng nữa Hùng cũng chấp nhận, miễn sau là đàn bà , miễn sao có da thịt mềm mại có cặp vú, có cái l … mủ mỉ để anh thỏa mãn sinh lý tạm thời. Anh biết anh không cần tình, anh chỉ cần dục. Đã ba năm rồi, đêm nào anh cũng tự trấn an mình, kềm chế bản thân để không có lỗi với Lệ . Những đêm như thế anh thường vào nhà tắm, vặn nước nóng thật nhiều vào bồn và ngâm mình trong đó và nhớ tới Lệ, nhớ tới Xuân, rồi Hùng cho bàn tay mon men xuống dưới bóp chặt lấy thể nang cương cứng của mình khuây khỏa trong làn nước lăn tăn những con sóng nhỏ, có khi Hùng mở vòi sen để nước phóng từ trên cao xuống c… mình cho đến khi những dòng tinh khí phuột thẳng khỏi mình bay lên ngực, lan tỏa xuống giòng nước những cụm như mây nhỏ trắng xóa bay lơ thơ chan hòa trong làn nước. Có khi anh đưa tay vớt những cụm mây đó mang lên cao rồi thả xuống, có khi anh bụm cả hai bàn cho vào miệng. Uống hết. Những lúc như thế Hùng hay bào chữa cho chính mình: “Đàn ông mà! Trong hoàn cảnh này ai cũng muốn tự thỏa mãn nhu cầu cần thiết. Thủ dâm vô tội.”