Trời bắt đầu tối , Đại Úy Mạc Cẩm Hùng vẫn cùng anh em binh lính tiến sâu hơn vào con rạch. Đi ngang qua cánh đồng trống. Thình lình một viên đạn bay vèo qua sướt qua gáy của anh , tiếp theo đó là một tràn đạn AK47 bắn xối xả vào trung đội . Rồi hai bên giáp súng nổ liên tục và dữ dội tưởng như cơn mưa rào chỉ toàn là những đường sẹt sáng của làn đạn.
Hùng quát to cảnh giác các đồng đội:
“Chết mẹ! Lọt vào ổ phục kích của địch. Anh em cẩn thận!”
Anh ngoắc tay làm ký hiệu các anh em nằm rạp xuống để tránh làn đạn dữ dội như mưa . Địch quá đông , hoả lực lại mạnh . Một số anh em đi đầu bị tử thương . Đại đội phó Trần Lê cũng đã hy sinh, đạn ghim vào giữa ngực không kịp nói lời nào. Đại Úy Mạc Cẩm Hùng ra hiệu cho anh em bắn trả quyết liệt không được rút lui. 15 phút bàng hoàng trôi qua, cuối cùng hỏa lực của địch cũng lịm tắt nhưng nhiều anh em bị tử thương hay bị thương rất nặng nằm lê lết trên gò đất. Trong số đó có Hùng. Anh đã bị miểng 82 tạt trúng cánh chân phải gần như tê liệt, miếng miểng chỉ nhỏ bằng đầu viết chì chưa chuốt nhưng nó nằm rất sâu trong cánh tay gần như chạm vào xương. Anh nằm xuống mắt ngước lên trời . Khắp nơi đều mù mịt khói lửa. Anh thấy mệt. Anh thở dốc . Chắc lần này mình chết quá , anh tự nhũ . Nhớ tới Xuân anh thấy buồn vô cùng. Thế là anh sẽ không còn gặp Xuân được nữa rồi . Số phận đã an bài rồi chăng! Anh sẽ chết như một vị anh hùng và Xuân sẽ ngàn đời thương nhớ tới anh, thương nhớ một người thư sinh đẹp trai của ban Toán, người lính bộ binh anh dũng của tiểu đoàn bộ binh …