VN88 VN88

Ngoan lắm, liếm nữa đi, ú, má ơi, sướng quá – Truyện 18+

Đêm đó, tại khác sạn Nhịp Trẻ, tôi và Xuân Thảo đã ở chung một căn phòng, thu xếp hành lý, để mai đây rời khỏi Việt Nam đi kiếm một tổ ấm cho riêng chúng tôi. Sau khi thu dọn, và tắm rửa xong. Tôi và Thảo đều hồi hộp. Dù rằng đã biết, đối phương yêu mình, và đây không phải là lần chúng tôi ái ân đầu tiên, nhưng tôi và Thảo đều không biết làm sao mở màng. Dòm nhau một lúc, tôi chép miệng nói:
– Em ngủ trên giường đi, anh ngủ sa lông được rồi.
Thảo đỏ mặt ấp úng nói:
– Anh lên giường… ngủ chung với em đi.

Tôi đỏ mặt gật đầu rồi leo lên giường. Chúng tôi nằm kế bên nhau, đắp chăn lại. Nằm kế bên Thảo mà con tim tôi rạo rực. Mùi hương nửa xạ, nửa huệ hương luôn làm tôi đắm say. Khó chịu đến nổi, tay chân tôi ngứa ngáy muốn ôm lấy Thảo vào lòng, nhưng sợ sệt nên thay vì sờ mó người nàng, tôi lại sờ mó người tôi. Rồi tay tôi chạm lấy sợi dây chuyền khuôn hình trái tim mà ông cụ làng Vĩnh Lịch tặng cho tôi. Tháo nó ra tôi tính bỏ lên đầu bàn, thì chợt Thảo nắm lấy tay tôi tò mò hỏi:
– Em cũng có một sợi dây chuyền như vầy nè. Anh coi.

Thảo kéo áo xuống làm tôi thấy rõ nàng không mặc áo lót và có thể nhìn thấy cặp ngực trắng phóc đầy đặn của nàng. Và ở giữa ngực nàng, là một sợi dây chuyền giống y của tôi, từ màu sắc tới khuôn khổ. Đúng là môt cặp dây chuyền uyên ương như cụ già ấy đã nói. Tôi kể:
– Sợi dây chuyền này là do một ông cụ ở làng Vĩnh Lịch tặng cho anh đó. Còn em mua sợi dây chuyền này ở đâu?
Xuân Thảo ồ lên một tiếng:
– Cũng có một ông cụ ở làng Vĩnh Lịch tặng cho em đó. Hôm đó em vì hoài niệm tới kỷ niệm ở làng Vĩnh Lịch nên đã trở lại và tình gặp và nghe cụ kể chuyện Nguyễn Lộc-Nguyễn Nữ và dây chuyền này ông ấy cho em đó.
Tôi cười xoà:
– Em hoài kỷ niệm gì thế?
– Nói ra anh đừng giận nhé!
– Ừ anh không giận đâu.
– Thật ra, em vốn hoài nghi anh Cảnh không phải là người… người đã ái ân với em ở làng Vĩnh Lịch. Tại anh yếu quá à….
Chúng tôi lặng thinh. Một lát sau, Thảo khẽ hỏi:
– Anh ghen hả?
Tôi lắc đầu đáp:
– Anh không ghen. Anh không ái ngại em là người nào, và cũng vì anh lúc đó không chịu minh bạch vì anh sợ anh không đủ sức nuôi em, mang cho em một cuộc sống sung túc, và lúc đó, em đã đồng ý đám cưới với Cảnh, thì anh có tư cách gì mà ghen. Chẳng qua anh không biết em nghĩ sao thôi.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.