VN88 VN88

Ngoan lắm, liếm nữa đi, ú, má ơi, sướng quá – Truyện 18+

Viên nữ cảnh sát lay động người cảnh sát tên John, mặt mày mếu máo, khóc lóc, nàng tựa hồ chống không nổi sự đau đớn mất đi hai người bạn cùng một lúc. Tôi lúc ấy bình tĩnh hơn, mở áo John, coi xét vết thương. John bị trúng hai viên đạn, một vào mạng sường, một vào bả vai. Tôi sờ tay vào tĩnh mạch ở cổ thì thấy còn ấm và tim còn nhịp mạch. Tôi đặt ông ta xuống, lấy điếu thuốc, châm lửa bỏ ngang mũi ông ta, và làm những động tác hô hấp nhân tạo, cũng như cầm máu cho John. Viên nữ cảnh sát và Cảnh hồi hộp theo dõi hành động của tôi.
– Hự…Hự…viên cảnh sát John sau một hồi được hô hấp đã tỉnh dậy, ông ta ho lên sù sụ. Chúng tôi mừng rỡ. Đỡ viên cảnh sát ngồi dậy, tôi hỏi ông ấy:
– John, chuyện gì đã xảy ra?? Anh kể cho chúng tôi biết được không??
John sau khi hít vài hơi thuốc và được cầm máu, đã hồi phục trí giác, tuy vậy, giọng ông vẫn còn thều thào lắm, mãi mới nói ra được:
– Tôi…. rượt theo… chiếc xe này.
John chỉ vào xe của bọn du côn rồi ông tiếp:
….. được một lát tôi liều mình, …..băng ngang và chặn đầu xe này…. Hai xe choảng nhau,… và đầu xe đụng sát vào nhau,…. khiến chúng không thể né trốn nữa…rồi…chúng tôi đã nổ súng….và tôi …bị trúng đạn…ba gã ấy, tôi nghĩ… là sát thủ chuyên nghiệp, nên tôi một chống không lại ba….tôi….tôi.. thấy..họ chạy về hướng ấy…
John chỉ về phía bìa rừng,
….tôi…tôi thấy họ dẫn theo một cô gái…dường như…cô gái không…. chịu theo nên một gã đã đập vào ót cô gái ấy…làm cô ta ngất xỉu…..Hãy kêu gọi chi viện đi….
Nói đến đó, viên cảnh sát John lại ngất đi. Oâng ta đã kiệt lực sau khi kể cho chúng tôi nghe. Dù có hơi mập mờ, nhưng cũng đã giúp chúng tôi hiểu mọi chuyện. Tôi để John nằm xuống đất, quay lại nói với nữ cảnh sát:
– Madam, cô ở lại đây lo mọi chuyện nhé! Tôi sẽ rượt theo truy mò dấu tích của bọn sát thủ đó, tôi sẽ gọi về trạm nếu tôi tìm thấy tung tích của họ.
– Không, anh không nên làm vậy, rất là nguy hiểm rủi anh bị phát hiện. Cảnh sát chi viện đang trên đường tới đây. Họ sẽ giúp cho anh tìm được bạn gái của anh.
Tôi ngượng ngùng trước câu nói quan tâm của nữ cảnh sát và ngó nhìn lấy Cảnh. Cảnh tỉnh bơ, ngó đầu qua lại như không chuyện gì liên quan đến anh ta. Tôi đính chính và cũng cương quyết từ chối ý đẹp của nữ cảnh sát:
– Cảm ơn cô, nhưng một là cô gái bị bắt không phải là bạn gái của tôi, hai là tôi quyết định rồi, tôi sẽ cẩn thận, cô đừng lo!!
Nói xong, tôi đứng dậy, hất hàm nhìn Cảnh. Vẻ mặt hơi khó xử, nhưng chỉ thoáng cái, Cảnh trở lại vẻ lạnh lùng và gật đầu. Chúng tôi phóng vào bìa rừng. Tôi dòm lên bầu trời, lúc ấy vẫn đen mịt và mây đã che khuất vần trăng. Ánh sáng mà tôi có thể dòm thấy lúc ấy là phát xuất từ chiếc đèn pin loại nhỏ mượn được từ tay cô cảnh sát….

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.