VN88 VN88

Ngoan lắm, liếm nữa đi, ú, má ơi, sướng quá – Truyện 18+

Aùnh mắt Hồng long lanh, giọng nàng nghẹn ngào:
– Em cũng vậy! Em biết đời này em cũng không thể thiếu anh. Nhưng… nhưng…. Huhuhu…. Em có thể làm gì bây giờ anh, một đằng là chữ hiếu, chữ hận, một đằng là chữ tình, chữ yêu. Em có thể vì chữ nào bỏ chữ nào đây.
Tuấn ôm lấy Hồng, và khóc ra những giọt lệ bi oai, hắn nói trong cay đắng:
– Đừng nói nữa em, chỉ làm cõi lòng mình chua xót thêm thôi!!!
Tuấn khắn khít ôm hôn Hồng vào người, hắn da diết nhớ mãi da thịt ấy, mùi thơm ấy đã làm hắn chết mê chết mệt, đã làm hắn biết yêu biết khổ. Hắn ôm mãi không biết bao lâu, và Hồng cũng như hắn, đã tạm ngăn đi cơn đau mà hòa mình với chữ yêu của khoảnh khắc. Nhưng khi hắn buông nàng ra, chữ yêu ấy đã biến mất và chỉ còn lại là thù hận, và đau khổ. Tuấn quay sang nói với tôi:
– Vĩnh biệt đại ca!
Và hắn nhìn Hồng lần chót, rồi đột ngột, hắn rút khẩu súng ra, chỉa vào đầu nổ súng.

Đùng, đùng…
Tiếng Hồng rú thét lên và xác Tuấn ngã xuống đất, hoàn cảnh quá đột ngột nên khi tôi chay đến thì Tuấn đã hồn xác quy thiên rồi. Đau lòng, tôi héo khô mặt mày, khép mắt hắn lại, chào lần cuối:
– Vĩnh biệt mày!

Hồng lúc đó đã choàng đến bên xác Tuấn mà khóa òa. Tiếng khóc nức nở, ai oán làm héo cả ruột gan con người. Hồng khóc mãi, khóc cho duyên tình dang dở, và khóc cho người yêu đi tìm cái chết để chuộc tội và để giữ trọn ân tình. Nàng đau khổ nào kém gì Tuấn, chính nàng cũng muốn tìm cái chết để có thể giữ tròn mối tình và đạo làm con. Nhưng, đau đớn thay, nàng lại chứng kiến cái chết của người tình mình trước mặt mình. Còn gì đau đớn bằng cảnh đoạn trường này nữa. Khi đã khóc cạn nước mắt, Hồng nhìn về tôi và nói trong đau khổ:
– Em xin nhờ anh một chuyện, xin nhờ anh chôn cất hai chúng em chung một chỗ nhé! Lúc sống không được bên nhau thì lúc chết mãi ở cạnh nhau!
Rồi Hồng cầm lấy súng trong tay Tuấn và bắn vào sọ não…
Đùng Đùng!!

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.