Thục Hiền như đã biết ý định tôi ngay từ lúc đầu, nàng thỏ thẻ nói lại:
– Em biết anh là kẻ trọng tín nghĩa và vì lo tánh mạng em nên mới chịu bỏ lại bạn bè. Đi đi anh, em luôn có niềm tin bên anh, dù sau này có chuyện gì đi nữa, em vẫn luôn là người vợ tốt của anh, luôn nhớ tới anh và chờ đợi anh!
– Cảm ơn em!
Tôi đóng lại cửa xe và phóng trở lại nhà thờ. Sát cánh bên Thắng, chẳng mấy chốc đã giết sạch những thằng trong thánh đường. Rồi, chúng tôi men ra nhà sau của giáo đường, nơi cuộc nổ súng vẫn còn đang chảy ra, người Đầu Rồng đã bị bắn năm sáu lỗ, máu chảy dầm dề, tánh mạng mong manh như một sợi chỉ, nhưng anh vẫn điềm tĩn, nổ súng bắn trả. Trong căn phòng, đã mười mấy xác chết trải dài trên đất. Tôi và Thắng xông vào, nhả đạn liên tục và giết thêm vài thằng nữa.
Cuộc chiến trở nên ác liệt. Nhưng cuối cùng, chỉ còn lại Báo Đen là kẻ sống sót bên bọn địch. Hắn là một tay súng cừ, hắn ít bắn, nhưng phát nào phát ấy như mũi kiếm xuyên toẹt vào người chúng tôi. Tôi nháy mắt với Thắng, kêu hắn sử dụng độc chiêu mà bọn tôi đã thường dùng trước đây, trong những trận chiến một sống một còn. Tôi lăn mình từ ghế này qua ghế kia, để cho tầm mắt Báo Đen bị phân loạn, và khi lúc hắn để ý, thì Thắng, cũng lò loẹt cái đầu ra nhưng lại rút vô liền, khiến Báo Đen lại bị phân tâm phía bên Thắng thì, súng bên tôi đã nổ. Viên đạn cuối cùng trong súng tôi đã bắn ra và ghim sau và tim hắn, nhưng lúc ấy, Báo đen cũng đã nhắm mũi súng vào Đầu Rồng, lúc ấy đã ngất đi, và nổ súng,
– Bằng