VN88 VN88

Ngoan lắm, liếm nữa đi, ú, má ơi, sướng quá – Truyện 18+

Lúc đó, Cảnh đã nối sóng điện thoại vào đồn cảnh sát gần đó. Sau khi tường thuật mọi việc, đồn đã phái hai xe cảnh sát đuổi theo xe tụi du côn, và yêu cầu Cảnh giữ dây liên lạc.
Chẳng bao lâu, tôi đã thấy hai xe cảnh sát ở đằng sau lưng tôi. Mừng rỡ, tôi và Cảnh đưa tay ra dấu là chiếc xe truy nã đang ở phía trước. Viên cảnh sát gật đầu như hiểu ý rồi qua mặt xe tôi, truy đuổi chiếc xe ấy.
Tiếng còi hú, đèn chớp nhoáng lia lịa, và từ loa phát thanh ở đầu xe, vang lên giọng chững chạc của viên cảnh sát:
– Xe trước mặt xin dừng lại. Chúng tôi là cảnh sát, yêu cầu xe trước mặt dừng lại. Nhắc lại, xe trước mặt hãy giảm tốc độ và dừng lại trong 100 mét.

Người lái xe như lờ đi lời khuyến cáo, gã còn tăng tốc độ phóng nhanh hơn nữa. Thế là cuộc truy đuổi ngoạn mục diễn ra giữa hai xe cảnh sát và xe của tụi du côn. Viên cảnh sát đã cố nhiều lần vượt qua chiếc xe của bọn côn đồ để chận đầu xe, nhưng tên lái xe, quả xứng đáng là tay lái xuất sắc. Mỗi lần, xe cảnh sát vừa mới lấn ngang, là gã tài xế cho xe hắn tạt ngang vào xe cảnh sát, hất xe cảnh sát vào bìa đồi làm cho xe ấy phải chậm lại. Rượt đuổi được một lúc, tôi thấy từ xe của bọn du côn ló ra cái đầu hoả tiễn và khẩu tiểu pháo.

‘Đùng’, từ khẩu pháo súng ấy bắn ra chiếc hỏa tiễn nhỏ, trúng vào xe cảnh sát. ‘Bùng, bùng’… ‘Aàm ầm’….Chiếc xe cảnh sát phát nổ. Cả cái xe bị sức nổ làm lật ngược, dầu nhớt chảy loang loáng giữa đường, và ngọn lửa theo đó, lan tỏa, bốc cháy rực cả một vùng. Viên cảnh sát từ trong xe phóng ra, cả người ông ta rực cháy như một ngọn đuốc sống. Oâng ta vùng vẫy, kêu la thảm thiết. Chiếc xe cảnh sát còn lại vội dừng, và một viên cảnh sát nữ chạy xuống, viên cảnh sát đang cầm tay lái tiếp tục rượt đuổi xe của bọn du côn.Xe tôi lúc đó cũng đã chạy đến chỗ bốc cháy, tôi xuống xe, chạy đến chỗ bị cháy, cởi chiếc áo khoác trên người, cùng với viên cảnh sát nữ kia cố dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trên da thịt của viên nạn nhân cảnh sát. Nhưng, chúng tôi đã quá muộn, khi ngọn lửa được dập tắc, viên cảnh sát ấy đã ra đi. Oâng ta chết vì nhiệm vụ, vì bảo vệ mạng sống và tài sản của người dân. Vĩnh biệt ông, người cảnh sát đáng kính!!!
– Thật là một lũ sát nhân!
Viên cảnh sát nữ vừa ôn xác người đồng nghiệp mà nguyền rủa bọn côn đồ. Máu nóng rần rật trong người, lúc đó tôi cảm thấy căm thù tội ác của thế gian.
Không. Tôi không thể cho bọn ác này lộng hành được, tôi phải cứu Thảo ra khỏi bàn tay ác độc của bọn chúng.
Và, tôi vẫy tay, bảo cô nữ cảnh sát cùng lên xe với tôi:
– Đi thôi cô cảnh sát, chúng ta phải rượt theo bọn sát nhân!
Viên nữ cảnh sát gật đầu, cô ta bỏ xác ông bạn xuống và chạy lại xe tôi. Chúng tôi phóng đi chừng mười phút, thì thấy chiếc xe cảnh sát và xe của tụi du côn đụng nhau bốc cháy dữ dội. Chúng tôi bước xuống coi, thì thấy một viên cảnh sát đang nằm nhoài dưới đất. Chạy đến, đỡ ông ta dậy, cô nữ cảnh sát viên la to:
– John, anh ra sao rồi? Trả lời tôi đi!
Viên nữ cảnh sát vừa hỏi, vừa dòm ngó xung quanh coi có bị mai phục không
Trả lời tôi đi, John, tỉnh dậy đi, đừng chết, đừng chết John, hãy tỉnh dậy đi John, anh không thể bỏ chúng tôi ra đi…. Tỉnh dậy, tỉnh dậy….

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.