Lạc Hồng và Trang Nhung đã không sợ rừng gai, họ khởi hành từ hai nơi khác nhau và mặc kệ chông gai trước mặt, họ vẫn bước đến với ước mong gặp lại nhau. Máu họ đã rơi rớt trên những gai góc nơi họ bước qua. Nhưng rồi, suốt một tháng trời tìm kiếm nhau, họ vẫn không kiếm ra đối phương. Cho tới một hôm, khi Lạc Hồng thấy những giọt máu hồng của Trang Nhung, và Trang Nhung cũng thấy được máu của Lạc Hồng trên cành gai, họ đã quay trở lại những chỗ họ đã đi qua. Và, ở giữa rừng gai, họ đã gặp lại nhau.
Đấng Chúa chứng kiến được sự vững bền và mãnh liệt tình yêu của Lạc Hồng và Trang Nhung. Ngài cảm động, và phán quyết cho cặp tình nhân được sống bên nhau mãi muôn kiếp. Và cũng từ rừng gai ấy, mọc lên một loài hoa hồng đỏ, nơi máu của Lạc Hồng và Trang Nhung đã đổ xuống. Rừng gai ấy đây vẫn còn sót trên nhân gian này, người ta lấy tên đầu của Lạc Hồng và Trang Nhung đặt tên cho loài hoa ‘máu’ ấy là hoa Hồng Nhung…..
Em ơi, phải chăng chúng mình cũng như Lạc Hồng và Trang Nhung đang lạc giữa rừng gai của cuộc sống?? Chúng mình có thể quay trở lại lúc thưở ban đầu chăng??
o O o
Lúc ấy, khi chiếc xe của bọn du côn vừa rồ máy phóng đi, tôi phóng ra từ bụi cây đến bên Cảnh, nói bên tai ảnh:
– Anh Cảnh, chúng ta rượt theo bọn ma cô ấy đi, xe em đậu gần đây thôi, nhanh lên anh. Quyết không để Thảo bị gì được!
Cảnh còn bàng hoàng vì sự xuất hiện của tôi, thì tôi đã lôi Cảnh dậy, và hối thúc ảnh ra xe. Ngồi vào xe, không đợi Cảnh ngồi vững, tôi nổ máy đuổi theo xe của tụi du côn kia.
Chảng mấy chốc, tôi đã bắt kịp chiếc xe ấy, nhưng không dám sát gần, sợ bọn chúng phát hiện nên tôi giữ một khoảng cách xa. Trong xe, Cảnh bàn bạc với tôi:
– Hay là mình gọi cảnh sát đi, theo dõi kiểu này nguy hiểm quá! Vả lại có theo dõi được chúng đến nơi thì mình cũng đâu làm gì được!!
Tôi lắc đầu:
– Không nên làm vậy, Thảo ở trong xe tụi nó dễ bị nguy hiểm tánh mạng lắm. Rủi chúng đánh hơi cảnh sát đến, tụi nó thủ tiêu Thảo làm sao!! Đám dân này e dám chơi dám làm lắm à!! Theo em, mình cứ rượt theo tụi nó, kiếm đến sào huyệt, em sẽ vào thương lượng, hy vọng giải quyết bằng tiền bạc, anh ngồi đợi ngoài, nếu không thấy em về thì anh hãy gọi cảnh sát!!!
Cảnh không đồng ý lời tôi, hắn cãi ngang:
– Như vậy xem ra chẳng ổn đâu! Theo dõi đến ổ bọn chúng, rồi mới kêu cảnh sát vậy là quá trễ rồi. Trong xe, anh đoán tụi nó không dám làm bậy đâu, chứ nếu mà đến nơi, thì tánh mạng Thảo còn nguy hiểm hơn nữa, vả lại….vả lại…còn gì là đời con gái của Thảo nữa……Để anh gọi cảnh sát là hay hơn hết!!! Phải bắt tụi này tù rục xương mới được….
Mặc tôi cản ngăn thế nào, Cảnh cương quyết gọi cảnh sát. Tôi im lặng, chú tâm lái xe, và tự vấn lòng suy nghĩ tình cảm giữa Cảnh và Thảo. Mới hồi nãy, tôi nghe được những lời thề thốt hứa non hẹn biển, tựa đinh đóng cột của Cảnh nói với Thảo, mà giờ đây, Cảnh trước mắt tôi, chỉ coi trọng tới cái tiết trinh của Xuân Thảo và sự trừng phạt thỏa đáng cho đám du côn, chứ không hề biết quan tâm đến tánh mạng bấp bênh của Thảo……