VN88 VN88

Ngoan lắm, liếm nữa đi, ú, má ơi, sướng quá – Truyện 18+

‘Hùng Bá’ là tên mà giới hắc đạo gán cho tôi. Quả vậy, chưa tới ba tháng, tôi đã gây chấn động trong việc thôn tính các bang hội đối nghịch với Rồng Đen, chó gà đều bị tôi làm sạch, không tha cho một mạng nào cản ngăn con đường tôi đi…

Một ngày nọ, trong thời gian dưỡng thương sau một vụ đâm chém, tôi chợt nhớ tới lời hứa hẹn với Tư Xịt. Tôi ra bưu điện Ngân Hà, mở tủ bảo hiểm và thấy trong đó có một túi da, và trên túi da có để một tấm hình của anh Tư, với một người đàn bà trung niên, có lẽ là vợ của anh, và một bé gái trạc chừng 8,9 tuổi gì đó. Trên tấm ảnh ghi số địa chỉ một vùng gần đó. Tôi theo lần địa chỉ ghi trên tấm hình mà tìm tới nhà. Đó là một căn nhà gạch nhỏ, sân vườn được cắt tỉa sạch, và có thẩm mỹ. Tôi gõ cửa nhà. Một lát sau, một cô gái mở cửa. Cô ấy dáng người mảnh khảnh, nhỏ nhắn tuy không đẹp bằng các cô gái tôi quen biết trước đây nhưng dễ nhìn, và một mùi thơm quyến rũ trên người cô ta làm tôi quyến luyến. Cô gái ấy hỏi từ sau cánh cửa sắt:
– Xin hỏi anh kiếm ai ạ?
Tôi đáp:
– Thưa cô, tôi nhận lời của anh Tư đến trao chiếc túi này đến số địa chỉ này. Xin hỏi cô có biết anh Tư không ạ?
Cô gái giọng xúc động, lâu lắm mới nói được vài câu:
– Oång là… ổng là bố của tôi. Mời anh vô nhà, tôi có một số chuyện muốn hỏi vể ổng. Anh vô nhà một chút nhé!
Tôi bước vào nhà. Đảo mắt quanh một cái, thấy căn nhà được trưng bày rất gọn gàng, sạch sẽ, và thoang thoảng mùi thơm y chang như mùi thơm phát ra trên cơ thể cô gái này. Mùi thơm ấy dìu dịu, nhưng tỏa ngát khắp nơi, tinh thơm mùi của hoa sen, quyện lẫn nồng nàng của hoa huệ, làm lòng tôi nhẹ nhỏm, bao nỗi lo phiền tan đi, tôi như đang bước ngoài cõi hồng trần.
Cô ta dẫn tôi ngoài phòng khách và rót tôi một chung trà mời tôi. Cô hỏi thẳng vào vấn đề:
– Anh cho tôi hỏi, bố tôi dạo này ông còn khỏe không?
Tôi ngập ngùng, tựa hồ không muốn nói ra. Nhưng, thấy chuyện gì muốn đến cũng sẽ đến thôi, tôi từ tốn nói:
– Tôi mong cô bình tĩnh khi nhận được tin này… Anh Tư đã qua đời trong một tai nạn.
Cô gái ấy nét mặt thay đổi, gục mặt xuống bàn khóc òa lên:
– Bố ơi!! Bố, bố đã đi rồi sao!!! Bố ơi!! Con nhớ bố lắm, bố biết không? Bố ơi, bố!
Tiếng khóc nấc nở của cô ta làm tôi chạnh lòng, nghĩ đến cảnh lúc tôi mất cha mẹ từ lúc nhỏ, thiếu đi tình thương cha mẹ. Tôi khẽ đặt lên vai cô ta an ủi:
– Thưa cô, người đã chết rồi, xin cô đừng đau buồn quá, bác Tư trước khi đi có căn dặn tôi nhờ tôi trao chiếc túi này cho cô hoặc bác gái. Ờ, mà bác gái có nhà không cô, nếu được, xin phép cô cho tôi thưa chuyện cùng bác gái.
Cô gái lắc đầu, nét mặt dầu dầu đáp:
– Má tôi vì bị bệnh ung thư lâu ngày nên đã qua đời nửa năm trước. Tôi sống độc thân thôi. Cứ tưởng, một ngày nào đó, bố sẽ trở về nhà này, nhưng ai có ngờ, bố…. cũng đã đi theo mẹ rồi. Huhuhu…
Lúc này, tôi cảm thấy thương hại cho tình cảnh đau lòng này, nhưng không biết nói gì hơn chỉ đành ngồi lặng thinh ở đó thôi. Cô gái, sau một lúc khóc lóc, ngẩng mặt hỏi tôi:
– Anh có thể mở dùm chiếc túi ra không và nói cho tôi biết bố tôi để lại những gì chăng?
Tôi gật đầu mở chiếc túi đó ra, trong đó là một số đồ chơi con nít, và một số tiền và cuối cùng là một bức thư mà màu bìa đã vàng ố. Tôi đưa lá thư và túi cho cô ta rồi nói với cô ấy:
– Trong túi là một số đồ chơi, tiền và một lá thư.
Cô gái nhào đến chiếc túi, sờ loạn soạng vào trong túi, rồi chợt rút ra một cái đàn keyboard đồ chơi, bấm vài phím đàn, cô dạo một bản nhạc nhi đồng, rồi chợt òa khóc. Cô ấy khóc thật lâu, khiến tôi cũng mủi lòng theo cô ta. Giọng yếu ớt, cô ấy nói với tôi:
– Anh có thể giúp tôi đọc những gì bố tôi viết trong ấy không?
Tôi ngại ngùng:
– Vậy sợ không tiện lắm cô à!
Cô gái nở một nụ cười thiện cảm, nói dù giọng vẫn còn u uất:
– Mắt tôi đã bị mù sau một cơn hỏa hoạn lúc tôi còn nhỏ. Giờ nếu anh không đọc dùm tôi thì nhanh lắm cũng phải ngày mai tôi mới nhờ cô bạn đọc dùm tôi được.
Tôi bàng hoàng ra, hóa ra người con gái này bị mù loà mà tôi nào có hay. Có lẽ vì tôi thấy hành động của cô ta quá tự nhiên như người bình thường nên cũng không để ý lắm tới cặp mắt của cô ta. Cõi lòng tôi chua xót dùm tình cảnh của người con gái đáng thương này. Tôi cố lắm mới đọc thành tiếng những dòng chữ mà anh Tư viết.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.