VN88 VN88

Ngoan lắm, liếm nữa đi, ú, má ơi, sướng quá – Truyện 18+

Trang thứ ba của bạn gái,
12/09/03
Đêm qua, mình lại nằm mơ thấy anh ta. Trong giấc mơ, mình thấy mình và anh vui đùa trên bãi biển. Ngày đó là sinh nhật của mình. Anh ta ở cạnh mình suốt ngày hôm ấy. Buổi sáng, chúng tôi vui đùa trước làn sóng biển, anh tinh nghịch ôm mình kéo ra tận xa bờ biển, bơi lội trong biển cả mênh mông. Mình bơi không giỏi, nên lắm lúc phải ngậm nước biển và bị đuối. Nhưng mỗi lần vậy, anh đều đến bên mình, nâng đỡ mình kéo vô gần bờ biển, được một lát, anh lại kéo mình ra xa hơn nữa. Anh ấy dạy mình cách bơi sải, bơi bươm bướm và lặn nữa. Oâi thật là vui, khi mình có thể lặn dưới làn nước, thấy được những cây san hô, và bầy cá tung tăng bơi lội.

Và khi chúng tôi mệt, lên bờ, anh dọn sẵn một bữa ăn trưa chờ mình. Các món ăn đều là do tay anh làm, có cái mặn, có cái đắng, có cái ngọt, nhưng mình đều ăn hết. Cũng như tình yêu, có ngọt bùi, và cay đắng, đúng không nhật ký? Hihihi, nói vậy chứ mình lúc đó ăn rất ngon vì mình cảm giác được những món ăn đó là do anh ta nêm nếm, bỏ bao công sức làm cho mình ăn. Aên xong, chúng mình bước dạo trên bờ biển cho tới tận chiều, lượm những con ốc, đượm thành dây đeo cổ. Buổi tối, chúng mình nằm dài trên bờ cát đếm sao trời, anh kể cho mình nghe những ước mơ của anh. Còn mình thì kể cho anh nghe những tâm tình mà mình ấp ủ trong lòng. Tới nửa đêm, anh rời khỏi mình một lát. Khi anh trở về, trong tay, là một chiếc bánh sinh nhật với 18 cây nến thắp cháy. Anh ta hát bản chúc mừng sinh nhật bên mình và cùng nhau cắt bánh. Sau đó anh đốt những chiếc pháo bông thăng thiên. Những đốm lửa loe loé rực rỡ đầy màu sắc bay cao trong bầu trời đen thẳm nhìn rất đẹp. Và rồi, mình mở mắt ra sau khi ấp ủ ước nguyện sinh nhật, chợt… anh không còn bên mình nữa. Chung quanh mình là một thành phố đông người tấp nập đi lại. Mình hỏi người chung quanh đây là chỗ nào, không ai trả lời. Mình đi được vài bước, chợt rủi vấp té. Không một ai nghía mắt dòm lấy mình. Thế giới ấy thật kinh sợ. Không có ai hay vật gì để mình có thể nương tựa. Chợt, đằng sau lưng, tiếng xe còi kêu chói tai, và khi mình quay lại thì chiếc xe ấy đâm sầm vào mình. Mình choàng tỉnh dậy, hóa ra chỉ là một giấc mơ….
Nhật ký ơi, mình đã khóc. Mình còn có thể làm gì hơn, ngoài khóc? Mình không biết. Không biết đó là giấc mơ hay sự thật phũ phàng. Anh ấy đã cho mình những phút giây đẹp nhất và hằng muốn trăm năm kết duyên với mình. Oâi, phải chi nếu mình không bị bệnh bất trị và không muốn anh ấy biết để rồi đau khổ, và chia tay với anh ta, mình sẽ không bị đau đớn như vầy. Cái cảm giác chua cay, tiếc nuối, rất khó chịu nhật ký biết không? Tới bây giờ mình vẫn không biết quyết định mình làm là đúng hay sai? Mình vẫn nhớ anh lắm lắm…

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.