Nghe đến đây tao tái mặt, không tin vào tai mình. Dì tao không phải là mẹ ruột tao, nhưng tao thương chẳng khác nào mẹ ruột. Năm ấy dì 27 tuổi, nhỏ hơn ba tao tám tuổi, nết na xinh đẹp nhất nhì trong xóm, đặïc biệt rất hiền và chìu chuộng ba tao. Tao chỉ muốn bước ra phòng khách mắng thằng cha nham nhở ấy một trận, nhưng ghìm lại được.
Năm phút im lặng trôi qua, rồi tao nghe tiếng ba tao nói:
-Nhưng sợ bà ấy không chịu.
-Chưa chắc. Hà, hà! Tao đẹp trai, khỏe mạnh nhất xóm mà. Gái xóm này mê tao tít thò lò. Nhưng nếu vợ mầy không chịu, tao cũng có cách.
-Cách gì?
-Có gì khó đâu. Mầy ngủ với vợ mầy, nửa đêm tao mò vào thế mầy, làm sao vợ mày biết được. Đêm nay có thông báo điện cúp lúc 2 giờ sáng, trời tối như mực, khổ người mầy và tao lại cao lớn giống nhau. . .
-Nhưng cái mùi người của tôi và của anh khác nhau, đầu tóc cũng khác.
-Dễ ợt! Mầy đưa đồ lót của mầy cho tao mặt. Lát nữa tao sẽ đi hớt tóc ngắn như mầy. À, nhớ đêm nay đừng có chơi mà vợ mầy mệt. Để dành cho tao. Vọc cho vợ mầy hứng trước đi.
-Khi nào?
-Ngay tối nay.
Tao nằm im, cố nghe thử hai người có nói thêm gì nữa không, nhưng hai người đã rời phòng khách.
Tao rất bất mản ba tao, không ngờ ông ấy lại hèn nhác chấp nhận yêu cầu của Hùng công tử một cách nhanh chóng như thế. Tao không ngủ được nữa, suy nghĩ cách đối phó lại Hùng công tử.