Thấm thoát tôi và Nê ở An Giê Ri đã được hơn ba năm. Ở đây tuy không có những tuần lễ hoan lạc, nhưng tôi và Nê thường xuyên mất những khoản tiền cho những đêm ” Nhất Dạ Đế Vương “. Nhờ những đêm này, vợ chồng tôi luôn có những cơn khoái cảm đặc biệt, khiến cho đời sống vợ chồng có ý nghĩa hơn, chứ chỉ lủi thủi có hai người đụ nhau cũng chán.
Nê nói với tôi, anh đang có ý định khởi xướng thành lập lại tuần lễ hoan lạc, nhưng, mãi không xúc tiến được. Vì giữa chúng tôi và những người ở đây từ trước chưa có độ thân để mà cùng hưởng ứng, thì bất chợt Nê bị thiệt mạng trong khi đang cùng một phái đoàn đi dự một buổi họp về an ninh.
Tôi đang ngủ trưa, thì bị điện thoại réo vang dựng dậy, để nghe một tin dữ, mà suốt đời tôi có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến. Nê chết thảm. Cả một đoàn xe bị bọn khủng bố phục kích giết hết. Tôi như người mất hồn, không còn biết xoay trở ra sao. Cuối cùng tôi chợt nhớ đến chị Liễu, tôi đánh điện khẩn cho chị
Nơi xa xôi này, ngoài Nê và mấy người em họ của Nê hiện ở Pháp, tôi đâu còn ai thân thích.
Chị Liễu nhận được điện đã cùng chồng đến với tôi trong chuyến bay sớm nhất. Gặp chị, tôi nhảy bổ vào lòng chị khóc ngất. Tất cả với tôi là một biến cố lớn, kinh khủng, khi tôi vừa ở tuổi hai mươi bốn. Một tuổi đời còn quá trẻ cho một đời người.
Sau khi chôn cất Nê xong, vợ chồng chị Liễu đưa tôi về Pháp. Chồng chị Liễu khuyên tôi ở lại với hai người. Xoa thật tội, mới có mấy năm xài bạch phiến mà trông khác hẳn đi. Anh ta không còn ham muốn chuyện xác thịt nữa. Chị Liễu cũng rất ngán ngẩm về cuộc sống chồng vợ giữa hai người, nhưng tôi nhất định đòi về Việt Nam. Vì, dù sao về bên ấy tôi còn mẹ và các em. Ít nhất, tôi cũng còn những người cùng chung một ngôn ngữ, tập tục, sẽ dễ sống hơn.
Không giữ tôi ở lại được, vợ chồng chị Liễu hết lòng lo mọi thủ tục cho tôi hồi hương. Cũng nhờ quen biết nhiều, chồng chị Liễu đã nhờ được bạn bè lo cho tôi đầy đủ quyền thừa kế với thời gian nhanh nhất.
Tôi chia cho các em Nê một phần gia tài. Còn bao nhiêu tôi gửi vợ chồng chị Liễu lo chuyển dần về cho tôi. Thực ra, nếu chỉ trông mong vào đồng lương thì gia sản của vợ chồng tôi chẳng có là bao. Chúng tôi có một sản nghiệp khá là nhờ Xoa giúp cho Nê có phần trong những dịch vụ buôn lậu bạch phiến từ trước. Mặc dù vậy, phần ăn xài, phần chia cho các em của Nê, tôi cũng không còn lại là bao.
Về đến nơi, tôi thuê bao nguyên một chuyến xe về quê thăm mẹ và mấy đứa em. Mẹ tôi nhờ mấy mẫu ruộng, giờ đã có của ăn của để. Ba đứa em tôi, đứa lớn đã có gia đình, đứa em gái kế thì phụ với mẹ trong việc ruộng rẫy. Chỉ còn thằng út may mắn được ăn học nên.
Tôi về thăm mẹ được nửa tháng, đã lại tính chuyện ra đi. Hơn mười năm sống tại thành thị, con người tôi đã đổi khác. Tôi không còn chịu nổi những cảnh thiếu thốn nơi thơn quê, mà thực ra với mẹ và mấy đứa em tôi thì quá đầy đủ, quá mãn nguyện. Nhất là tôi không thể nào chịu nổi cảnh tối thui, cả nhà quây quần bên ngọn đèn nhỏ, xung quanh ếch nhái kêu đến sốt ruột. Phần khác tôi nhớ Nê. Tôi nhớ Nê theo đúng nghĩa đứng đắn của một người vợ nhớ một người chồng đã quen hơi bén tiếng. Và, phải thú thật rằng tôi cũng nhớ đến những cơn thôi thúc đòi hỏi xác thịt của một người đàn bà mới ngoài hai mươi còn rất sung sức, mà từ mấy tháng nay tôi đã lãng quên.