Hồi xưa, kỹ nghệ làm những vật dụng cho người, nhất là cho các bà thủ dâm chưa được phát triển mạnh. Nếu có chăng nữa thì chỉ có ở ngoại quốc, chứ tại nước mình thì hầu như phải do sáng kiến của mọi người. Và chị Liễu đã tự chế ra con cặc giả, bằng vật liệu giản dị, nhưng cũng hấp dẫn không kém. Chị dùng một cái bong bóng dài, loại trẻ con thổi chơi, dồn hột é vào trong rồi mang ngâm nước. Hột é gặp nước nở ra làm căng đầy trái bong bóng, dùng chỉ cột chặt đầu kia lại thế là chị đã có một con cặc giả để tự thỏa mãn mình. Một con cặc giả thuộc loại “hiện đại” mà tôi đã thấy hôm Xoa dùng, được đúc bằng mủ cao su trắng nguyên chất của vợ ông chủ đồn điền cao su Dầu Tiếng. Nhưng tiếc thay, chỉ có hai cái, mà chị ấy giữ làm của riêng. Chỉ chỗ thân tình lắm chị ấy mới cho mượn, rồi lại đòi lại.
Tiếc rằng người đàn bà xứ mình dù ham chuyện tình dục đến đâu, cũng còn thói e thẹn, dấu diếm. Có của lạ không dám phổ biến rộng rãi, nhất là không biết cách khai thác trên khía cạnh thương mại, nên ít người được biết đến sáng kiến độc đáo ấy.
Có lần chị Liễu tâm sự với tôi, cho chó đụ mãi cũng chán. Những lúc nứng lên, bất kể vật gì có thể làm cho mình thỏa mãn, làm cho mình hết nứng, mình cũng không từ. Nhưng rồi nghĩ lại đụ nhau với chó thật là kỳ cục. Dù nó có được huấn luyện giỏi cách mấy thì nó làm sao bằng người thật được. Vì ôm ấp một người đàn ông, dù cù lần như Not những ngày đầu, mình cũng còn cảm thấy rung động, vì dù sao cũng còn hơi người, còn những tiếng rên rỉ của con người bên tai mình. Còn với con chó thì không. Đụ nó hoàn toàn như là thủ dâm mà thôi. Chỉ lợi điểm duy nhất là không bao giờ sợ nó mang chuyện riêng ra khoe với mọi người là đã được ngủ với bà chủ. Tôi hỏi chị Liễu :
– Chị vừa nói những ngày đầu Not cù lần là sao ? Bộ trước chị, anh ta chưa biết đàn bà hay sao?
– Đâu có, trước khi ăn ở bên chị, hắn cũng đã biết đàn bà rồi. Nhưng người thượng họ không như người mình. Hai vợ chồng ăn nằm với nhau, người chồng đút cặc vào lồn vợ xong, là nằm chịu trận, cho đến khi nào xuất tinh ra là leo xuống.
– Bộ họ không biết kiểu cọ gì sao ?
Chị Liễu cười :
– Làm gì có. Trừ vài tên đi lính tiếp xúc với bọn điếm dưới xuôi thì may ra. Chứ những thanh niên suốt đời ở rừng ở bản rồi lại lấy vợ người Thượng thì ngu thấy bà. Đến như chỉ vẽ cho cách nhấn cặc vào thật mạnh rồi rút ra từ từ mà còn làm mãi mới được. Rồi đến màn bảo nó vừa hôn mình, vừa nhấn cặc vào, rồi rút ra, nó nhớ hôn môi, thì phía dưới lại không động đậy. Mà nhớ màn động đậy lại quên hôn môi. Đến màn bắt nó bú lồn mình cũng thế, nó không chịu, kêu dơ, đấy là nó đã thấy mình cùng tắm rửa với nó rồi.
Tôi cười :
– Rồi chị bỏ qua mục ấy sao ?
– Ngu gì mà bỏ uổng vậy. Mình phải tập cho nó dần dần. Lúc đầu chị tắm xà phòng thơm, rồi xức nước hoa, nhưng nó cũng chỉ chịu hít ngửi chứ nhất định không chịu bú. Chị phải bắt chẹt nó bằng cách kích thích cu cậu cho đến lúc thật nứng lên, nhưng không cho đụ, mà bắt nó phải bú mình rồi mới cho thỏa mãn. Vậy mà thằng đó thật lì, nó cũng chỉ chịu dùng lưỡi liếm láp sơ sơ, càng khiến mình phát khùng lên. Chị đánh, đạp nó cách gì nó cũng vẫn vậy.
– Sao chị không bú nó trước.
– Thì cuối cùng phải áp dụng cách đó. Tại lúc đầu mình cứ chăm chăm dạy nó cách bú liếm mình, mà quên làm cho nó, nó tưởng mình khinh nó, bắt nó làm cái việc mà người nó cho là xỉ nhục.
– Bộ nó nói với chị như vậy hay sao ?
– Mãi về sau nó mới nói ý nghĩ của nó lúc đó cho mình hay. Chứ lúc ấy chị tức ói máu. Chừng chị chợt nhớ ra, đè nó xuống bú cặc nó, anh chàng vừa sướng vừa cảm động, thế là tự động nó xoay đầu lại, bắt mình nằm lên trên, bú lấy bú để. Suốt ngày hôm ấy chị đòi nó đụ mình, nó lại cứ nhất định đòi bú lồn chị. Thật tức cười. Nó bảo bú lồn sướng hơn, kích thích hơn đụ
– Chắc về sau quen mùi, anh chàng đòi ăn lia chia ?
– Không, nó biết giữ phận nó lắm. Thế mình mới càng thương. Chị biết nhiều khi nó muốn mình bú cặc nó, nhưng nó vẫn không dám nói ra. Mà chỉ tự động bú lồn mình, rồi kéo tay mình để mình mân mê cặc nó mà thôi. Mỗi lần như thế, chị biết nó muốn gì, chị chiều theo nó, nó rên ư ử lên vì sướng.
Theo thông lệ, tối nào Not cũng vào phòng ngủ của chị, xem chị có cần giữ nó lại không. Nếu hôm nào không được khỏe, có kinh, hay Xoa đòi sang với chị, thì chị bảo nó ra ngoài. Nhưng lần ấy có kinh, chị vẫn giữ nó lại. Khi nó ve vuốt chị, thấy phía dưới u lên một cục, nó bảo : “Thôi để tôi ra ngoài cho bà chủ nghỉ.” Chị nắm tay giữ nó lại : “Không sao, Not cứ ở lại đây với tôi.” Nghe chị nói, nó ngơ ngác không hiểu. Chị khẽ kéo tay nó bảo nằm xuống giường, rồi kéo quần nó ra bú cặc nó, nó cảm động lắm. Được thỏa mãn rồi, nó ôm chầm lấy chị đi vòng quanh phòng, vừa đi vừa tung tung chị lên như người ta vẫn đùa với con nít vậy. Có lần Not nói với chị : “Người Kinh đụ sướng quá.” Chị cười : “Sau này có vợ, Not dạy cho vợ nó biết đụ giống người Kinh.” Nó lắc đầu : ” Tôi không cần lấy vợ Tôi ở đây hầu hạ bà suốt đời.” Not là con lớn, không lấy vợ, sao có con thờ cúng bố mẹ sau này. Tội với Giàng chết.”
Tôi ngắt lời chị Liễu :
– Giàng là cái gì vậy, chị ?
– Giàng là ông Trời. Người Thượng họ kêu ông Trời là Giàng.
Chị Liễu tiếp :
– Nghe chị nói thế, nó bảo : “Tôi lắm anh em, đứa khác có con cúng bố mẹ là được.”
– Tội anh Xoa, có vợ phây phây như vậy, mà súng lại bị liệt.
– Tội khỉ gì. Tự chả ham đụ bậy. Có vợ rồi lâu lâu muốn đổi món thì cũng đâu có sao. Khốn nỗi cứ thấy lồn là mắt sáng lên, bất kể người ta có chồng con hay chưa, đụ cho bằng được mới nghe. Đụ như vậy sức voi cũng thua nữa là người. Người đã lớn tuổi, làm sao mà so sánh với René được.
– Vua chúa ngày xưa có tiền của nhiều, sướng thật, tha hồ ăn đồ bổ, nên cung tần mỹ nữ cả bầy, mấy chả đụ hoài có sao đâu.
– Ở đấy mà không sao. Em có thấy mấy chả sống được đến sáu bảy mươi tuổi bao giờ đâu. Đều là cỡ bốn năm mươi là hui nhị tì rồi. Mấy cha đời nhà gì ấy, chị quên mất rồi, mới năm mươi tuổi đã về hưu làm thái thượng hoàng.
– Vậy mà chị vẫn ở bền với anh Xoa.
– Hồi ảnh mới bị bất lực, chị chán đời quá, đã tính bỏ phứt cho rồi. Nhưng suy đi tính lại, cơ nghiệp này cũng có phần đóng góp xây dựng của chị, nếu giờ mình bỏ chả, chỉ được chia một phần, trong khi đứa khác nhảy vô hốt trọn một cách ngon ơ, có phải mình ngu không. Vả lại ảnh cũng biết lỗi nên vẫn khuyến khích chị tìm người ưng ý mỗi khi cần thỏa mãn đòi hỏi xác thịt.
Tôi ở chơi với chị Liễu một tuần lễ. Tính ra cũng sắp đến ngày Nê xong công việc. Tôi ngỏ ý muốn về Sài Gòn. Chị Liễu năn nỉ tôi ở chơi thêm với chị một tuần nữa. Chị bảo :
– Có em lên chơi, chị em mình hợp tính hợp nết nhau, chị đỡ buồn. Những ngày trước chị lủi thủi một mình. Hết đi ra đụng con chó, đi vào gặp ông chồng nằm bên bàn đèn thuốc phiện, chán ngắt.
Tôi hỏi chị Liễu :
– Thường em thấy những người ghiền thuốc phiện, ông nào cũng gầy ốm, dơ dáy. Sao anh Xoa vẫn mập ú vậy chị ?
– Chỉ những người ghiền không có tiền phải hút loại thuốc dở, thuốc xái, tức là loại thuốc người ta hút một lần, lấy cái tàn trộn thêm tí thuốc mới vào thì mới hại người. Còn như chồng chị và những người giàu, tiền bạc của cải quá trời, họ chỉ hút thuốc loại tốt – không những không gầy ốm mà lại còn mập ra. Hơn nữa có chị chăm sóc, nên ảnh vẫn tắm rửa luôn, thì làm sao dơ dáy được. Chỉ phải cái khoản kia là dở. Lúc nào thằng nhỏ cũng xìu xìu ển ển, thấy mà phát tức.
Thấy chị Liễu năn nỉ quá, tôi ở chơi với chị thêm ba ngày nữa là vừa chẵn mười ngày, rồi nhất định đòi về Sài Gòn. Lần này biết không thể giữ được nữa, chị Liễu đành chịu. Buổi tối ngày thứ mười, sau khi ăn cơm xong, chị Liễu rủ tôi vào phòng ngủ sớm, lấy cớ ngày hôm sau tôi phải đi đường xa nên cần giữ gìn sức khỏe, bỏ mặc Xoa với bộ bàn đèn thuốc phiện của anh ta.
Khi vào đến trong phòng, chị Liễu mở một ngăn tủ, trong tủ đựng quần áo của chị, lấy ra hai chiếc hộp nhỏ lót nhung, bên trong mỗi hộp đựng hai quả bóng nhỏ bằng bạc bóng loáng, hai quả bóng này được nối với nhau bằng một sợi dây nhỏ xíu. Mới thoáng nhìn tưởng đâu nó là một vật dùng để trang sức.