Tuần lễ hoan lạc kết thúc. Tôi và Nê được trao tặng phần thưởng là một chiếc quần xì líp đàn bà có đính kim cương và vàng lá như qui định. Tôi còn được tặng thêm một bức tượng người đàn bà khỏa thân nằm nghiêng bằng ngà voi, trong lòng ôm một con cặc cũng bằng ngà, được chạm khắc rất sinh động. Bức tượng dài cỡ năm mươi phân, con cặc cũng được chạm khắc phía trên đầu như của người thật. Toàn bộ bức tượng người đàn bà được gắn trên một cái đế bằng vàng khối. Dù không ước lượng được là mấy chục lượng vàng, nhưng tôi cầm khá nặng tay. Cũng nhờ khối vàng đó, sau này nó đã giúp tôi có một số vốn để làm ăn. Hiện giờ tôi chỉ còn giữ được bức tượng bằng ngà.
Đêm chủ nhật có cuộc thi chung kết, cũng là đêm kết thúc tuần lễ hoan lạc. Những người ở gần đã ra về từ sáng thứ hai, hay ngay trong đêm chủ nhật. Riêng vợ chồng chị Liễu còn ở thêm hai ngày nữa để mua sắm may mặc. Chị Liễu cho biết, một năm chị chỉ có dịp lên Sài Gòn chừng một hai lần. Những dịp như thế, chị mua sắm áo quần đủ xài cho cả năm. Tôi bảo chị :
– Bảo Lộc và Sài Gòn đâu có xa xôi gì mà chị không về thường.
Chị nói :
– Thực ra là ngại đi xa. Phần khác khí hậu ở trển mát mẻ, về Sài Gòn nóng nực chịu không nổi.
Còn mùa mưa thì lại dơ. Mỗi lần đi ra ngoài ngán vô cùng.
Lúc sắp lên xe, chị Liễu ân cần nhắc lại lời mời tôi lên đồn điền của vợ chồng chị chơi ít hôm.
Chị bảo :
– Lan ráng thu xếp lên Bảo Lộc đi. Chị sẽ có một món quà lạ, dành cho em. Bảo đảm, nhận quà rồi, em sẽ không muốn rời Bảo Lộc nữa.
Tôi cười :
– Nếu vậy, chắc chồng em không cho em đi quá. Vì, chỉ vắng em một ngày vua dâm của em coi mòi đã không chịu thấu. Nếu nhận quà tặng của chị mà em ở luôn trển, chắc ổng đốt cả Bảo Lộc của chị mất.
Tưởng đâu nói đùa lén Nê cho vui, ai ngờ ảnh đứng sau lưng tôi lúc nào không hay. Nghe tôi kêu ảnh là vua dâm, ảnh trả đũa :
– Hứ ! Em làm như em hiền lắm không bằng. Cũng quá cha chớ bộ
Chị Liễu cười :
– Thôi, thì rủ cả ảnh lên Bảo Lộc chơi luôn.
Nê nói :
– Tôi muốn đi lắm, nhưng công việc lu bù, không rời Sài Gòn lấy được ít tiếng, chứ đừng nói gì mấy ngày. Đến như kỳ nghỉ hàng năm mà đôi khi tôi cũng bỏ luôn.
Chị Liễu lắc đầu :
– Thôi ông ơi, làm vừa chứ. Không giữ sức khỏe vợ con hết nhờ à !
Tưởng đâu không bao giờ có dịp lên chơi Bảo Lộc. Vậy mà sau tuần lễ hoan lạc khoảng nửa tháng tôi đã có mặt ở trển. Tôi đi có một mình. Chồng tôi, anh Nê, phải qua Lào tham dự hội nghị an ninh toàn Đông Dương, nên không đi cùng.