Khoảng thập niên 1940-1950, những vật dùng để thủ dâm của đàn bà ở nước ta còn rất thô sơ, ngoài mấy trái chuối già, dưa leo, hột é bỏ vào trong túi vải ngâm nước cho nở căng ra, con cặc bằng cao su đúc còn xa lạ với mọi người. Tôi nhìn ngắm nó mãi rồi mới thử tự đút vào lồn đưa đẩy xem sao. Với người khác thì không biết thế nào, riêng tôi, tôi không khoái con cặc giả lắm, vì tuy nó cũng tạo khoái cảm, nhưng nó lạnh ngắt. Con cặc thật có hơi ấm của da thịt kích thích tôi hơn.
Xoa trở lại, ông ta đưa tặng tôi một chiếc nhẫn kim cương và một chi phiếu năm mươi ngàn đồng. Tôi không ngờ ông ta rộng rãi như vậy. Không kể chiếc nhẫn, số tiền năm mươi ngàn vào thời đó bằng cả một gia tài đáng kể.
Bà vợ Xoa cũng là người Việt. Không hiểu sao bà ta lại có cảm tình với tôi. Bà ta luôn ngỏ lời mời tôi lên đồn điền của bà chơi. Bà cũng không chịu đổi người tình khác mà đeo cứng lấy Nê, và chắc sợ tôi phật ý, bà ta nói :
– Lan đừng buồn, chị mượn anh ấy một tuần lễ này thôi. Sau đó xin hoàn cố chủ.
Tuy nói vậy, nhưng đến tối, khi bắt đầu bước vào đêm hoan lạc thứ hai, chị Liễu, tên bà vợ Xoa, nhất định kéo tôi vào chung phòng với chị và Nê. Chị bảo :
– Lan phải tiếp sức cho chị mới được. Một mình chị không chịu nổi Nê lấy nửa tiếng. Thành ra đêm qua anh ấy phải đi kiếm bạn tùm lum. Mà, chị thì không muốn ảnh ấy chơi người khác. Tôi mỉm cười nhình chị, nhìn Nê, gật đầu :
– Được, em giúp chị. Đụ tay ba càng sướng.