*
* *
Lúc tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn. Nhìn quanh không thấy chị Tuyết đâu, lòng tôi lo lắng và như thiếu thốn đi một cái gì quan trọng lắm. Tôi bước xuống giường và đi ra ngoài để dòm kiếm chị Tuyết. Vết thương tuy còn bị đau nhưng miễn cưỡng tôi vẫn còn đi được. Tôi bước ra khỏi cửa phòng thì thấy một gian phòng lớn hơi với đủ bác sỹ y tá đi qua lại tấp nập. Chắc có lẽ tôi đang nằm lầu dưỡng sức nên khiến có nhiều người qua lại hơn những từng lầu kia. Tôi ráng bước đi phòng quanh để hy vọng kiếm bóng dáng của chị Tuyết. Rồi càng đi, tôi càng đuối sức và tôi đã khịu xuống ở một hành lang. Đang lúc tuyệt vọng và chán chường, một bóng hồng như gió thoảng đã đến bên tôi. Tôi quay người nhìn kỹ bóng dáng ấy thì chính là chị Tuyết, người đã đem đến cho tôi một cuộc sống mới. Chị lo lắng hỏi tôi:
-Cường! Tại sao em lại ra đây? Sao không ở trong phòng dưỡng sức?
Nhìn thấy chị, tôi như quên đi mọi chuyện, tôi ôm lấy chị mà lòng vui sướng như đã kiếm lại một bộ phận trong cơ thể tôi. Tôi nói với chị với một giọng chân thành.
-Sáng nay Cường dậy, không thấy chị nên Cường tưởng chị đã bỏ Cường mà ra đi rồi. Chị Tuyết ơi, chị đừng bỏ Cường nha! Cường cần chị lắm! Cường…Cường..yêu…yêu chị lắm..lắm.