Huân nhìn tôi như xin phép, rồi đứng lên bước nhanh qua đứng bên bà chị đã ngấm rượu ngà ngà. Chị Quyên đưa tay ôm đít Huân. Tay kia nâng con cặc Huân lên ngắm và nói với giọng lờ đờ:
– Xinh, khoai đầu mùa. Hãy còn núm da trên đầu. Lông dái chưa nhiều lắm. Cặc trẻ en con như vầy là lớn rồi…
Huân nói tiếp ngay với giọng đầy hãnh diện, tự tin:
– Nhưng mà nó đụ kinh hồn lạc vía lắm đó thưa chị.
Chị Quyên vẫn nâng con cặc lên ngắm nghía và cười cười với hơi nồng men rượu:
– Nhưng vào lồn chị rồi thì cặc đại tướng cũng thành binh nhì. Cặc Tây mà chúng còn phải lạy bà xin tha. Thì sá gì con cặc nhí Việt Nam này. Tôi coi như rác!
Nghe chị Quyên nói thế, Huân tự ái, cầm ngay con cặc và ấn đầu chị Quyên vào bắt chị bú. Chị Quyên ngậm và nút mạnh. Đầu chị nhấn vào thụt ra quyết ăn thua đủ với cậu bé mới 16 tuổi.
Tôi lại sofa ngả người ra nằm ngửa mệt lã vì say rượu và cũng vì đã quá nhừ tử sau khi ra bốn lần với Huân. Tôi nằm đó nhì n ngắm cặp trai thanh gái lịch đang bắt đầu những trận tấn công thăm dò. Huân đứng đấy cắn răng chịu trận trong khi chị Quyên nhiệt tình chuốt đẹp con cặc “khoai đầu mùa”. Chị nhắm chặt hai mắt lại, dồn hết nổ lực và kỹ thuật tân kỳ, ngậm cả hai hòn dái Huân mà ăn, mà nút.