Chị Quyên bê ba đĩa thịt nguội, bánh mì, hành của để ở bàn, một chai rượu vang đỏ, rồi nhìn hai chúng tôi. Chị thoát y hết ra, ném aó quần lên chiếc ghế sofa. Gương mặt chị tỉnh táo, tự nhiên đầy vẻ thách thức. Trong khi mắt Huân nở lớn kinh ngạc. Cậu bé không ngờ bà chị dám chịu chơi đến như thế. Huân ngồi gần tôi ăn mà mắt cứ liếc nhìn về hướng chị Quyên. Vì thân hình của chị đẹp không khác gì tôi. Có phần nở nang hơn vì chị chịu đụ nhiều hơn tôi. Quyên biết Huân đang ngầm chiêm ngưỡng mình mà chị thì tỉnh như ruồi. Thỉnh thoảng chị chồm người qua rót rượu cốt để cho Huân thấy hai trái vú to tròn mơn mởn đỏ hồng của chị cùng hai chòm lông náhc dày đen chỉa ra khiêu khích.
Rượu vào, mặt ai cũng hừng đỏ, mắt lờ đờ ngây ngất. Tôi nói với chị Quyên:
– Anh hùng vô địch đó chị Quyên.
– Với ai?
– Với em.
– Tưởng đâu em nói cả với chị. Với em, mà bao lâu?
– Chẳng biết bao lâu mà em ra cả thảy bốn lần. Còn chàng thì chưa ra cái nào. Bây giờ còn đòi nữa. Em thua. Chị làm ơn tiếp giùm em được không, chị Quyên?
Chị Quyên nâng ly rượu vang đỏ hớp một ngụm, mắt chăm chăm nhìn Huân như để xem cẳng xem giò địch thủ. Và chị hỏi Huân:
– Có phải là vô địch không hả người?
Huân trả lời với giọng tỉnh bơ đầy thách thức:
– Thử thì biết liền.
Tôi mừng thầm vì đã giao được của nợ cho chị Quyên lo giùm. Chị Quyên nói:
– Đâu, qua đây ngồi với chị xem sao.