Tôi biết rõ ràng như thế vì có mấy lần Huân bạo dạn tặng tôi một cái áo len, một chiếc đèn đọc sách. Tết năm rồi cũng chính Huân mang bánh mứt, rượu đến tận nhà tặng tôi. Tôi không để ý mấy bởi lẽ tôi đã có Khôi. Hay có lẽ tại vì thế mà chàng ghen rồi để tâm theo dõi.
Tôi viết sẵn mảnh giấy: “Nhớ đúng hẹn ngày mai.” Rồi tôi kêu Huân lên trả bài, xong tôi kẹp tấm liếc tình một cái làm anh chàng đổ hào quang. Giờ ra chơi, Huân cứ ngồi đó tay vờ lật tập, mà mắt name đưới nhìn tôi mê mẩn. Tôi đã lật ngược thế cờ. Lòng tôi vững hơn nhưng không dám ngồi lâu sợ Khôi bắt gặp rồi ghen, nên tôi đứng day bước ra khỏi lớp đi lên phòng giáo sư.
Hôm sau, đúng 11 giờ có tiếng chuông gọi cửa. Huân đến, rất tươm tất trong áo sơ mi quần dài. Cũng như lần tiếp Khôi, tôi tắm rửa xong, mặc bộ đồ ngủ mỏng màu hồng nhạt, không đồ lout, cố tình bày hàng ra để hạ địch thủ. Huân bước vào, vòng tay lễ phép nói:
– Em chào cô.
Lúc ngẩn mặt lên, nhìn thấy thân hình tôi hiện rõ sau làn vải mỏng, người “trẻ tuổi vốn dòng hào kiệt” ấy xây xẩm mặt mày. Tôi phớt lờ xem như không hay biết chàng đã choán váng khi nhìn toàn thân tôi lồ lộ phơi bày lờ mờ sau lớp vải sương khói mỏng manh. Tôi khoá chặt cửa, cố tình cho Huân thấy. Chân Huân không cử động được một ly. Anh chàng đứng như trời trồng, như Từ Hải chết đứng trên thành. Bao nhiêu vốn liếng chữ nghĩa sắp sẵn đêm qua định mang đến áp đảo tinh thần tôi, Huân quên bắn đi hết. Mặt chàng đực ra, sượng trân như thằng Mán.