Tôi giật bắn người. Tim đánh như lô tô. Làm sao Huân có thể biết được? Vì trong lớp tôi với Khôi vẫn tỉnh như ruồi trong cách đối xử thầy trò. Đôi khi tôi còn đóng kịch la ray Khôi vì những lỗi như nói chuyện trong lớp, hay chữ viết không ngay hàng… Còn Khôi có đến nhà tôi để đụ thì cũng chỉ đến vào ban đêm. Tôi có đưa Khôi đi khách sạn thì tôi vào trước, rồi điện thoại cho Khôi biết số phòng, và Khôi đến sau. Vậy thì làm sao Huân biết được? Mà Huân đã biết được, có lẽ sẽ có thêm một số người nữa cũng biết.
Trên đường về nhà đầu óc tôi miên man với mảnh giấy Huân viết. Hôm đó mới thứ Năm. Còn đến những hai ngày nữa tôi mới gặp Huân. Sáng hôm sau, thứ Sáu. Vào lớp tôi chú ý nhìn Huân dò la, để biết chắc tấm giấy hôm qua là do hắn viết. Mặt Huân trông có vẻ khinh khỉnh pha lẫn chút thách thức. Quái lạ, tôi sợ cái nhìn đó của Huân vì mặc cảm tội lỗi của mình. Nhưng tôi chợt nghĩ đến cái nhan sắc có chết mệt bao nhiêu anh hùng tướng sĩ. Đã nhiều lần tôi dùng đôi mắt giai nhân của mình để chinh phục thou hay chiến thắng thou những cam go. Kết quả tôi đều thắng trận. Thì tại sao tôi không dùng nó đốn ngã nốt cậu học trò Huân bướng bỉnh này?
Huân vẫn nhìn tôi như anh cai tù canh chừng tội phạm. Tôi lẳng lơ, đưa tình và rất lả lơi liếc vờn với Huân. Tôi lại thêm nụ cười mim mím khó hiểu mỗi khi liếc nhìn Huân. Thỉnh thoảng khi nhìn Huân tôi táo bạo đưa một ngón tay lên môi ngậm hờ. Quả nhiên ánh mắt anh chàng dịu xuống thấy rõ, rồi chuyển sang đa tình hân hoan như đã chiếm được lòng cô giáo. Từ phút đó, Huân lo ra, không chú ý đến sách vở nữa, mà cứ chăm bẳm nhìn vào đôi mắt ngọc của tôi. Cái nhìn của Huân cho thấy chàng tự hào nhờ mảnh giấy nhỏ đó đã làm lung laic được lòng cô giáo mà chính chàng cũng thầm thương trộm nhớ từ lâu.