Anh nói bóng gió một cách cố ý và nhìn lén xem phản ứng trên gương mặt của Nhàn. Hai gò má của chị bỗng đỏ hồng lên như quả dưa hấu chín tới. Cặp mắt chị nhìn láo liên quanh quanh ngoài đầm. Rồi chị nhìn anh, và nhất là nhìn đáy quần của anh. Cặc anh lúc đó dĩ nhiên như khúc củi đang dựng đứng lên trong chiếc quần. Nó đội cái quần vun lên và chỉa thẳng ra phía trước. Anh càng dang rộng hai c6an ra cho Nhàn thấy rõ hơn. Chị nhỏ giọng:
– Chớ bộ hồi nào đến giờ Khôi chưa gần qua đàn bà hả?
– Em chưa được 16 tuổi mà chị.
– Ối, ở nhà quê con trai 13 tuổi là tụi nó dậy trời rồi đó Khôi. Gái 13 là lấy chồng đẻ con rầm rầm.
– Đó là ở nhà quê, còn em là con trai thành thị mà. Có muốn đụ cũng đâu có đàn bà con gái để mà đụ.
– Mà chị hỏi thiệt chứ Khôi có thèm món đó không?
– Trời. Cái đụ là cái trời cho, ai mà không thèm.
– Thèm rồi em làm sao?
– Thèm thì em nằm tắt đèn, vò cặc, miệng kêu Nhàn, Nhàn mỗi lần cặc em sướng.
Anh biết mình lỡ lời nên ngồi bụm miệng, xin lỗi chị Nhàn lia lịa. Thực ra anh cố tình giả vờ lỡ lời để dò phản ứng của Nhàn. Nghe anh xin lỗi, Nhàn chúm chím cười rất có duyên, và hỏi:
– Mà…mà tại sao Khôi không kêu tên người khác, lại kêu tên chị? Chị đâu có phải bồ của Khôi?
– Vậy mới lạ đời chứ. Hình như ông Trời ổng đặt để …
Anh cố làm cho câu trả lời có vẻ huyền bí và cũng để Nhàn tưởng anh chỉ để ý có mình Nhàn mà thôi.