Đúng thật, em như một con điên, si mê, cuồng dại. Em nghĩ với cử chỉ lả lơi mời mọc nhưthế, Lam phải hăng say mà hưởng. Tại sao Lam có thể điềm nhiên đến như thế:
– Mình hôn nhau thôi. Đừng đi quá xa nữa. Anh sợ lắm.
– Anh sợ cái gì? Em đã biết tất cả chuyện của người lớn.
Anh không tin. Tuổi cúa em không thể nào biết hết chuyện của người lớn được. Em còn quá nhỏ. Đợi đi cưag. Chỉ vài năm nữa thôi. Nữ thập tam, nam thập lục. Năm em mười ba tuổi mình tiến xa hơn một chút nữa cũng không sao. Anh yêu em lấm, phải biết nhưthế. Còn làm chuyện của người lớn, có lẽ em còn quá nhỏ…
Em cởi toạt áo ra. Dĩ nhiên vú của em mới chỉ là hai cái núm cau nhỏ xíu. Em có nhìn thử một lần trong gương, thì thấy nó hơi nhốm nhọn lên một chút, tượng hình như hai cái núm cau nhỏ. Lam thảng thốt nhìn em, rồi nhìn ngực em. Có lẽ chàng thương hại em hơn là yêu thương. Thương hại một em bé sớm biết đòi chuyện người lớn.
Nhưng lúc cầm tay Lam đặt lên ngực em, thì em thấy mắt chàng chùng xuống, mơ màng… Quái lạ, hai ngón tay Lam sờ nhẹ lên núm cau nhỏ của em, là lúc cả thân người em nổi lên cảm giác nhột nhạt, đã ngứa, hoan lạc, sung sướng một cách kỳ lạ. Bỗng năm đầu ngón tay Lam chúm lại, bóp nhè nhẹ cái núm cau. Em lại kéo môi chàng xuống mà nút mạnh một cách ngon lành không tả nổi.