Bỗng chuông điện thoại reo lên. Tiếng của Triệp vang lại: .
– Mai đó hả?
– Dạ.
– Nói nhỏ em nghe, đừng cho Trâm biết. Ra phố anh gặp Đoan Hạnh, cô học trò lớp anh. Nó rủ anh đi ăn kem và bắt anh chở đi Biên Hòa chơi. Cô bé đẹp quá. Anh mê nó từ lâu, bữa nay mới vô được. Nhờ em gọi một cậu nhí nào cũng được đến lo cho Trâm giùm anh đi, được không?
– Chuyện dễ thôi. Đi ve nhớ có bưởi Biên Hòa cho em là được. .
Nói xong, tôi cúp điệnm thoại. Trâm hơi ngơ ngác và hỏi:
– Ai vậy chị?
Thầy Triệp. Thầy nói với chị là thầy có việc phải đi Biên Hòa gấp. Thầy sẽ về vào khoảng chiều tối Gương mặt Trâm lộ nét buồn và thất vọng. Em thở ra nói:
– Chẳng lẽ em lại phải nhịn thèm thêm một ngày nữa. Anh ấy có biết là em không nhịn đụ được hay không?
– Không sao. Em khỏi lo. Em không phải nhịn đâu
– Chứ không có Triệp thì em đụ với ai đây?
– Có người khác trẻ đẹp và khỏe mạnh hơn Triệp nhiều Nhất là đụ dai.
Đôi mắt Trâm bừng sáng lên, mà cô bé vẫn làm ra vẻ thẹn thùng:
– Không được đâu chị. Họ lạ hoấc, làm sao mà mình …
– Em đã bảo với chị có lần em nứng quá, muốn cởi truồng chạy ra đường ban đêm, cho ai muốn hãm thì hãm, kia mà !
– Dạ. Cái đó… là… em…
– Đừng ngại. Để chị lo cho. Chuyện đụ thì không quen cũng thành quen. Cởi truồng ra rồi, có lạ mấy mình cũng yêu được. Đụ mới là quan trọng. Để chị gọi Toàn… A lô ! Toàn đó hả. Dì Marie đây.
– Chào Dì. Có gì mả gọi Toàn sớm quá vậy?
– Có. Lại gặp Dì nhanh lên đi. Dì sẽ tặng Toàn món quà vô giá.
– Vâng. Toàn đến ngay.
Năm phút sau Toàn đến. Tôi giới thiệu:
– Đây là Toàn, cháu của chị. Còn đây là bé Trâm, em Dì. Trâm đang thèm một người con trai cường tráng dai sức và tài nghệ cao cường. Toàn nhấm có thể kham nổi không?