“Kính thầy Triệp. Em muốn thầycho em đượcphép gọi thầy bằng anh. Có được không? Em táo bạo như thế bởi vì nhiều lần em bắt gặp anh nhìn em, nhìn trộm thì đúng hon, bằng cặp mắt khó hiểu. Em dám táo bạo nhưthếcũng còn có lý do. Tại sao anh không thi hành kỷ /uật khi bắt qu(ỉ tang em đang đọc cuốn Ái Tình Bửu Giám. Có thể em hiểu lầm anh vì em còn quá nhỏ, tuổi chlmới có 15. Nếu thếthì anh cho em xin lỗi. Còn… nếu em đoán đúng ý anh, thì em cũng thành thật xưng tội với anh, rằng chiều hôm đó em cố tình mang cuốn dâm thư đó ra đọc vào giữa lúc anh đang giảng bài.
Nếu anh nghĩ em là cô học trò quá quắc, thì cũng đúng thôi. Vì em đã lớn hơn số tuổi em có. Anh có thấy sự nẩy nở thái quá ở thân hình bé con của em không? Không ai nghĩ rằng em chỉ mới có 15 tuổi, mà họ bảo ít ra em phải là 18 tuổi. Vì ngoài thân hình nẩy nở đầy đặn, sự suy nghĩ và cách ăn nói của em cũng là người lớn. Em khôn hơn chị em. Em biết nhiều hơn chị em. Và điều đau khổnhấtcủa em là em thèm chuyện vợ chồng một cách khốc liệt như lửa cháy ở hỏa diệm sơn. Em bảo khổ đau là ở tuổi 15 làm sao em cócơhội nhưngười lớn để kết bồ mà giải quyết sinh lý? Cho dù em có kết thân với ai thì họ có can đảm làm tình với em như ông vua Sara trong Ái Tình Bửu Giám hay không?