Cái cách tôi bú cặc Toàn đêm đó cũng khác. Hiền từ, chậm chạp, khoan thai. Dĩ nhiên là diễn xuất.
Mà cái nào ra cái ấy. Toàn sướng điên lên nên đã phọt khí vào miệng tôi đầy ứ. Tôi uống hết, nuốt hết một cách ngon lành, say sưa. Nuốt xong tôi leo lên ôm Toàn nút lưỡi. Màn kịch ái ân tiếp tục kéo dài cho đến khi trăng gần lặn sau rặng núi mờ xa. Một đêm tuyệt vời cho cuộc tình của hai kẻ điên.
Sau này lớn lên, đọc sách Pháp tôi mới hay ở Âu Châu những cặp vợ chồng sống với nhau lâu ngày cũng đóng những vở kịch tương tự như thế để ham nóng lại tình yêu, làm mới lại mối tình gần như bị khô khan, nhàm chán sau bao nhiêu năm sống bên nhau. Và họ đã tìm ra lạc thú tuyệt vời trong những màn kịch như thế, như tôi với Toàn đêm trung Thu giữa giòng sông hôm đó.
Sau đêm Trung Thu đầy lãng mạn đó trên giòng sông, tôi bỗng trớ thành Dì Marie của Toàn, chứ không còn là cô giáo Mai nữa. Thậm chí Toàn còn đi may cho tôi một chiếc áo nữ tu của nhà giòng màu đen, khãn chít đầu, chuỗi tràng hạt, rồi mỗi lần đến nhà tôi chơi, chàng bắt tôi mặc vào để chàng sống với kỷ niệm. Tự nhiên tôi trớ thành một diễn viên vừa phải hiền từ đạohạnh của vỏ ngoài Dì Marie, và vẫn dâm dật ngút trời của bên trong cô giáo Mai.