Ngoài kia chiều đang xuống, hình như nhanh lắm, vì khắp sân chơi không còn một giọt nắng. Đúng là chiều mồng một Tết. Chỉ có mấy con chim bồ câu đậu ủ rủ ở trên cành phượng, chuẩn bị đi ngủ khi mặt trời khuất bóng. Chiếc hôn trong này thì chậm và dài, kéo theo những hơi thở thơm tho rất gần rất miên man. Có thể như thế sao?
Nó huyền hoặc như chuyện thần tiên. Nó hoang đường như giấc mơ biến thành sự thật. Và có phải sự xếp đặt lạ lùng của trái tim thằng bé 13 tuổi đã đặt vào môi hôn của Dì phước Maire? Làm sao, và cái gì dã9 khiến anh biết hôn môi lúc đó? Cả Dì phước nữa. Bao năm tu khắc khổ ở nhà giòng, cái gì, làm sao chợt một phút đã trở về nguyên hình một cô gái bình thường, biết rung động, biết hôn môi.
Ngất ngây, say mềm, quyện sát, cắn nhau, nút nhau, nước miếng trong môi nhau. Rồi anh nghe dưới kia bộ phan sinh lý của mình cương cứng. Ốc trâu đồng loạt nổi lên khắp da thịt anh. Mắt mờ sương khói. Thần dục vọng Dìm anh xuống vực sâu khi vừa hôn vừa nhìn đôi mắt vàng ngọc của Dì ríu lại mơ màng. Có hơn năm phút, chiếc hôn nồng cháy.
– Không được. Toàn hãy giúp Dì đừng sa chước cám dỗ. Hai tay Dì buông nhẹ anh ra và nói thề với đôi môi ướt mềm nước miếng. Mắt Dì không nhìn anh nữa, mà gắn đâu đó ở những viên gạch bông màu xanh dương. Tay Dì lần chuỗi, miệng lâm râm như cầu nguyện.