Dạo đó anh học trường tư của nhà thờ. Dì Marie dạy lớp anh. Hồi đó anh ngây thơ tự hỏi tại sao dì Marie đẹp như thế mà lại đi tu, uổng quá. Cởi áo nhà giòng ra, Dì sẽ được cả vạn người đàn ông chạy theo. Anh phải nói rằng Dì đẹp áo não, sầu mộng. Anh cũng không hiểu tại sao chỉ mới có 12 tuổi mà tim anh đã biết yêu. Anh đã mượn máy chụp hình của bố vào trường xin phép chụp một lô ảnh của Dì, rồi về in ra treo khắp phòng. Chuyện anh làm chẳng ai để ý, vì chẳng ai dám nghĩ cậu bé học trò 12 tuổi này đã táo bạo dám yêu Dì Marie. Năm 13 tuổi, vào buổi học cuối cùng trước khi nghỉ Tết, anh dã9 diện thật đẹp, xin phép Dì cho anh được chụp chung với Dì một tấm hình. Và anh đã dành tiền để rửa thật lớn thành hai tấm, một cho anh và một anh tặng cho Dì vào buổi chiều 30 Tết tại phòng Dì ở.
Chắc chắn dì Marie dã9 thấy có những gì khác thường ở anh. Giờ ra chơi anh quấn quít bên Dì, phụ lau bảng đen, đổ giỏ rác, hay giặt khăn lau bảng. Đến giờ tan học anh cũng ở lại quấn quít phụ Dì thu xếp sách vở, sổ điểm mặc dầu chẳng bao giờ Dì nhờ tới anh.
Anh còn mang sổ sách cho Dì đến tận phòng Dì, rồi tìm cách cà rà nói chuyện có khi đến cả 15 phút rồi mới ra về.
Mồng một Tết, bố mẹ bảo anh mang bánh mứt đến tặng Dì. Em có biết gì xảy ra không? Dì Marie quàng vào cổ anh chiếc khăn len màu tím hoa cà do chính Dì đan. Dì nhìn anh với cặp mắt lạ hơn ngày thường, hai tay Dì giữ chặc chiếc khăn quàng, rồi nói nhỏ với anh:
– Mùa lạnh sắp tới. Toàn quàng khăn này cho anh ấm và nhớ tới Dì. Nhớ đừng cho ai biết Dì tặng. Dì tự tay đan đấy. Cho em đó.