Toàn ngồi bật dậy. Chúng tôi đụ ngồi thêm nửa tiếng nữa, thì ôm siết nhau quằn quại gọi tên nhau, gọi trời đất, gọi chim muông, gọi cỏ cây hoa lá vang cả khu rừng vắng để vạn vật nghe chúng tôi đang phọt khí vào nhau, cho nhau, chan hoà, hạnh phúc…
Chúng tôi qua đò khi mặt trời đỏ ối trên giòng sông. Những đàn cò đang bay về núi. Những bông lau nghiêng ngã với gió chiều. Gió sông đã làm cho cả bốn chúng tôi lai tỉnh phần nào sau một ngày truy hoạn đụ đéo chứa chan thoả thích. Mệt đến như thế mà tình tôi vẫn lãng mãn. Tôi ước gì có một đêm trăng tôi với Toàn chèo ghe ra giữa giòng, hay đậu lại dưới một bờ tre, để hai thầy trò chúng tôi dang díu ngất trời như hôm nay trong rừng Hẹn Hò.
Ngày hôm sau, tôi đem ước mơ đó tâm sự với Toàn trong giờ ra chơi. Vậy mà Toàn đã thực hiện được ước mơ đó cho tôi vào ngay đêm Trung Thu, sau đó hai tuần. Toàn hẹn tôi vào một buổi chiều bên kia sông. Trăng lên, chúng tôi xuống một chiếc xe cómui. Trong khoang đã có sẵn chiếu chăn, mền gối cùng bánh mứt, nước trà…
Toàn đã quên mất cô giáo Thu để yêu tôi. Cũng như tôi đã quên mất Huân để yêu Toàn. Những con chim lãng mạn đa tình đang chuyền cành. “Khi vui nó đỗ, khi buồn nó bay.” Tôi với Toàn xích lại gần nhau có lý do. Một cô giáo thích đụ học trò. Và một học trò thích yêu cô giáo. Giản dị chỉ có thế. Cả một ngày trời đụ nhau ngất ngây trong rừng vắng mà lúc rời nhau vẫn còn thương nhớ. Thì đó đúng là một tình yêu chân thật. Cái ngang tàn bướng bỉnh của Toàn đối với tôi là thần tượng. Cũng như cái máu dâm khác thường ở tôi mà Toàn đang yêu, chẳng bao giờ phai nhạt trong tôi.