VN88 VN88

Chuyện chơi nhau với chị tám – Truyện 18+

Tám choai choai trong vòng tay tôi, tôi nạnh giò Tám ra và miết làm Tám chênh vênh ngáp ngáp. Tám nghiến răng lại, mở tròn mắt, hai tay đeo cứng lấy cánh tay tôi. Trông Tám ọp ẹp như chiếc xe qua chỗ dốc, lúc nghiêng, lúc ngửa, lúc chồm lên, lúc nhún xuống.Tôi nắc như chưa từng biết nắc lần nào. Tám há miệng theo dõi, chực muốn phát ra lời gì đó rồi lại thôi. Tôi cấn đầu tóc nén xuống và đẩy Tám xô lệch vẹo vọ, cắn môi nắc cành cành chừng ba hồi bốn hiệp mới nghe Tám bật kêu lên : nứng, nứng quá !Đến lúc cả hai cùng tới, tôi nhìn mắt Tám rực lên và tôi cũng loạng quạng tùm lum, tôi nhử Tám : để anh nắc cho ra nghe. Tám ngoan ngoãn gật đầu, tôi nắc phùn phùn, Tám ưỡn ngửa người lên và tôi nghe lục bục như tường đổ, vách siêu, nước lũ vỡ tồ tồ cuốn phăng rác rến và lòng tong, bèo bìm đi ráo trọi.Tám bật người lên như cánh cung, tôi dìm Tám xuống như nhấn mũi ghe không cho lật, tôi lướt thêm một hồi thì sóng văng ướt mẹp, cả Tám cả tôi loi ngoi trong đám mồ hôi đầm đìa. Tám nhìn lên tôi, bắt gặp cái vẻ hả hê của tôi nên Tám chợt bẽn lẽn rúc vào nách tôi mà trách khéo : anh nắc dữ quá, em hơi mệt, nhưng sướng ngất ngư.Tôi hôn vồ vập lên mắt mũi Tám mà kêu : cám ơn, cám ơn em, anh cũng sướng nữa… Thực ra tôi cũng chẳng có công lên việc xuống gì sáng nay, nhưng cứ đi mục đích để thử xem bài toán mình sắp đặt liệu nó ra thế nào. Tôi bát phố lăng nhăng, kiếm một chút bỏ bụng là quay về đi thẳng vào chỗ ngủ. Tôi lơ bữa điểm tâm và cũng chẳng nói rằng gì bữa trưa, rú rí nằm kềnh ra và láo nháo ngủ.Chả ai đánh thức tôi gọi ăn cơm, có lẽ Tám còn sùng hay nghĩ là tôi ra ngõ chưa về. Tôi chán nên ngủ thực sự. Quãng trưa trưa thì nghe Tám lay dậy, tôi càu nhàu hỏi mấy giờ, Tám càm ràm : cha đi đã về ngáo khỏe re, làm tui chờ ăn cơm muốn thắt ruột. Tuy vậy, Tám cũng nói là gần 2 giờ chiều rùi. Tôi bấm bụng cười thầm, vốn tôi thường đôn sớm giờ để Tám lên kêu thức, tôi mới có dịp quậy. Tôi lè phè như ngủ say, Tám lay đùng đùng không thấy tôi ừ hử nên xốc vào dựng tôi dậy.Bất đồ tôi ôm Tám vật xuống. Tám quính quáng vùng thoát. Làm sao nhanh bằng tôi nên tôi quắp chặt Tám như con diều sớt gà con. Tôi quàng hai tay đúng cặp vú Tám mà bóp nhàu nhàu. Tám vùng vẫy đá đạp, tôi bị trúng vài cú nên nổi xung vít Tám lại mà lôi xển Tám bò lê ra sàn.Hai tay tôi lia lịa mò bóp vú và xốc vạt áo Tám lên mà lột cái nịt ra. Tám càng chống cự thì tôi càng xiết cứng. Tám thở hổn hển, vừa giận vừa nhọc. Tôi đã trật được cái yếm lên rồi và hai tay đang vần măn hai vú Tám. Tám lục bục la : tui mắc kế ông, lần sau tui khỏi kiu ông nữa.Tôi chả cần, lúc này hãy tính lúc này đã, còn lần sau sẽ liệu. Tôi quàng một giò lên chặn ngang bụng Tám mà giựt tung nút áo Tám ra để vò bóp vú mạnh hơn. Tôi cũng xấn xổ đằn Tám ra mà ngậm nút vú Tám oạp oạp cho Tám hết chống cự.Tám lại ri rỉ khóc, tôi coi như không hay biết. Tôi vùi mặt vào cắn dí vú và hai tay phụ bóp ào ào. Tám bí rị nên chịu trận, tôi nút đầy miệng từng cái vú Tám và lôi kéo cho đầu vú dài ra kêu tanh tách. Tám rủn cả người.Tôi nút thét hai đầu vú Tám thây lây, tôi vừa nút vừa khào khào : được người ta cưng làm bộ. Tám nạt : ai biểu cưng, cưng gì mà chặn đường chặn ngõ, đè như hiếp người ta. Tôi biểu : tại chống cự chớ tui đâu muốn làm Tám mệt.Tôi vê đầu vú Tám và chuốt một bên vú như điên. Tám nhổm lên vì cấn cái nhưng lại làm ra vẻ không ưng. Tôi nựng cặp vú Tám, rung nhè nhẹ để tạo cảm giác cho Tám thích thú và đồng thời để vú Tám càng căng tròn đọng lại. Tôi rà cái lưỡi lên cả hai bên vú Tám làm hai quầng nổi bóng lưỡng và hai đầu vú sưng phồng lên.Tôi lại dùng gót chân đẩy quần Tám xuống, Tám kêu ột ột : hông, đừng lột quần tui ra. Nhưng có ai giờ cản tôi được. Toàn nhà chỉ có mình tôi với Tám, im phăng phắc, cớ gì tôi không đè Tám ra nghịch cho đã. Tám õng ẹo chống trả kịch liệt rồi cũng thua. Tôi đạp bung quần ngoài ra, cái sịp của Tám bị xô lệch chưa gì đã lòi một nhúm lông đen thui coi bắt mắt.Tôi kẹp chặt Tám bằng cái đùi và bớt một tay măn vú để mò vô quần trong của Tám ngay. Tám giữ chặt hai bên lai quần và kêu thất thanh : đừng mà, đừng mà. Tôi dọa : để yên lành thì tôi gượng nhẹ, còn vung tay là tôi xé ráng chịu. Tám nhìn tôi trợn trừng nên có vẻ sợ và ỳ xác ra cho tôi bốc hốt. Tôi lách bàn tay vô lai quần sịp, xoa mớ lông như người xoa tóc con nít. Ngón tay tôi đụng tầm xàm vô chỗ *** Tám làm Tám nhợn. Tám bị dằn vặt nhột nhạt nên lắc mình xoành xoạch. Tôi mò trúng *** thì bụm tay bóp chí chát. Tám run run và cọ hai bàn chưn vào nhau để giữ đừng nôn.Tôi móc ngón tay vô chẻ mớ lông ra tựa rẽ ngôi và xỏ ngón giữa vô ngoáy ào ào cái lỗ làm Tám gợn lên như lướt sóng. Tôi móc và ghim nguyên ngón tay ở đó rồi bắt đầu xủi. Tám phải nạnh người lên chịu đựng. Tôi bóp *** Tám đồng thời khảy cái núm vú làm Tám rối rắm cả lên.Cứ một cái nút đầu vú thì ngón tay giữa tôi lại chọt sâu vô *** Tám rần rật. Tám cong người lên, gồng cứng các bắp thịt. Tôi vuốt, chà khắp cái lỗ làm Tám lật đật. Chừng tôi ấn bịn cái hột le thì Tám thua luôn. Hai tay Tám quơ đè lấy ngón tay tôi giữ trịt ở *** như chờ cho cơn âm ỉ hạ bớt xuống.Tôi ịn thêm một hồi thì hai giò Tám bung rộng ra và tay Tám phụ đẩy cườm tay tôi để ngón tay giữa vô ra nhanh một chút. Tôi biết Tám bắt đầu sướng nên cọ miết nhè nhẹ mà dai dẳng, Tám loi choi nửa lết nửa ngồi, mắt đăm đăm nhìn tôi, miệng ngáp ngáp tê dại.Tôi móc lần thứ ba thì đè Tám ra mà liếm bú ngon lành. Tám quặn cả người lại vì bản lưỡi tôi thè rộng và kích thích *** Tám lóc cóc. Tôi liếm rồi hun, hun rồi bú, bú lại nút làm Tám điên lên từng chặp. Có lúc tôi rúc đầu vô gúc gúc làm Tám quíu, quặp hai giò bên mang tai tôi mà lắc cho đỡ cơn.Tôi bú Tám rã rượi, đến khi nước nôi Tám chảy đầm đìa thì tôi vừa đổi thay bằng móc và chà làm Tám nhá nhá hai tay và uốn éo như làm xiếc. Tôi nghịch Tám dữ dội, Tám phải bật kêu lên : nứng, nứng quá, cha quậy tui muốn sùng. Tôi giả tảng không nghe, bưng tếu lấy *** Tám mà cào, xủi. Tám đành phải kêu lên : nứng quá, đụ đại tui đi, để tui nứng *** chịu không nổi. Tôi ra điều bị bó buộc nên khề khà : đó là Tám muốn tui đụ nghe, sau đừng nói tại tui dụ khị Tám. Tám có vẻ sốt ruột nên cáu : ờ, tui biết rùi, giờ đụ cái đi rùi lỗi phải phân giải sau.Tôi để Tám nằm ra sàn, lui cui lo cởi quần, trong khi Tám tự lột mau cái sịp ra khỏi hai giò. Tám dạng banh hai chưn sẵn sàng cho tôi leo lên. Tôi còn cố cà rà liếm nguyên lòng bàn tay rà lên *** Tám rồi mới lồm cồm bò lên bụng chị. Tôi vừa lè khè đưa đầu con cu gần lại *** Tám thì chưa chi Tám đã kéo giựt tôi thật mạnh.Đầu cu tôi chạm vô hai mu, sẵn nước ướt, Tám nhấn mông tôi đè xuống làm thằng bé ớ lên và chun tuốt vô lỗ. Tám bụm lấy mông tôi mà xàng, hai tay đè giữ cho tôi không nhổm lên. Tám kêu hít hà : sướng thiệt, đang nứng được đụ, *** đã dữ.Tôi hơi nhón phía ngực lên và nắc Tám lia chia. Tám ngoằn ngoèo người để phụ tôi gắn khít hai vật vào nhau mà đưa nhau vào cõi thú. Tôi nắc phành phành, Tám loai choai hối đủ chuyện. Tôi thấy Tám nứng nên hai tay ghịt đầu Tám mà nắc, Tám im re lắc theo những cú giập của tôi.Tôi chọc giỡn Tám : đụ vậy được hôn. Tám đập vào cánh tay tôi nói lảng : đụ hổng lo đụ còn chọc. Tôi nắc Tám điên cuồng khiến Tám xô lệch lọt vô gầm giường, tôi phải vừa nắc vừa kéo Tám ra. Tôi kê một bên giò Tám lên thành giường mà đụ phành phành làm Tám thở phì phì.Hai vú Tám nhộn nhịp, tôi đụ một hồi lại nhào nằm ẹp bú để nghỉ mà cũng là để Tám được sướng thêm. Tám kêu te te : sao ông ham chọc tui nứng, bộ ông ưng đụ tui lắm hả. Tôi gật đầu lia lịa, Tám chợt hỏi tôi : ông đụ tui ăn quen, mai mốt ông đi thì tui lấy ai đụ.Tôi nói liều : tui ở đây thì tui đụ Tám. Chừng tui dzìa, Tám xin nghỉ, ra ngoải phụ giúp gia đình rồi mình tìm cách đụ lén nhau. Tám xì một tiếng chê : lãng nhách, ra đó để cha bu tui rùi bả ghen gọt đầu cho chit à. Tôi trám cầu hỏi bỏ lửng của Tám bằng cách lại đè nắc Tám lại. Tám quơ quơ hai giò đánh nhịp khi tôi dộng Tám nhong nhỏng.Chơi được Tám lần thứ hai, tôi thấy hết sức thoải mái, tinh thần sảng khoái nên vươn vai tắp lự. Tám còn nằm ì dưới sàn, bụm bụm tay nơi *** mà cằn nhằn tui : chưa thấy ai lì, liều và ham hố như ông. Thấy tui như bị bỏ đói lâu ngày chầy tháng, chụp bạo chụp hung rồi đè ra nắc. Bây giờ khí của ông đầy ặc trong người tui, rủi tui chửa thì sao đây.Tôi bắt tức cười, nhưng hổng nỡ giận Tám. Tức cười vì nào phải chỉ riêng một mình tôi ham hố, còn Tám hiến lắm sao. Đàn ông thấy đàn bà vú mớm đầy ụ thì ai chẳng muốn đè bóp, sờ chơi, nhưng bóp rồi mấy bà lên cơn nứng, giờ đổ thừa sao nghe lọt tai. Tôi bèn chọc Tám : hồi chưa chơi, sao hổng đặt câu hỏi, giờ sướng mút tầm dầm ở trỏng mới đặt vấn đề.Tám có lẽ mắc cỡ, tay cố móc lôi mớ tinh trùng của tôi ra còn miệng nheo nhẻo : phải, tại tui dâm nên mới đòi ông đụ chớ gì. Nhưng tui hỏi ông khi không ông bóp vú, bú nút rồi a hèm lột quần tui ra, móc như móc mò cua thì mụ nội ai chịu nủi, tui chưa la làng là phước, ở đó còn bắt lỗi, bắt phải.Tôi thấy tội tội nên giải hòa : nào anh có đổ thừa gì riêng cho Tám đâu. Nhưng mà cả hai đứa cùng sướng, chớ đâu phải mình anh sướng. Tám nghĩ coi, Tám cũng thèm mà anh còn thèm dữ nữa, hổng lẽ người có cái ***, kẻ có con cu mà để bỏ không cho uổng. Mình đút cái thừa vô ngám chỗ cái thiếu, cả hai cùng nứng rực lên có phải đỡ khổ hun.Tám hứ nghe khô khốc : ông nói giỏi lắm, chừng tui ôm nguyên cái trống, ở đó mà chờ ông nuôi, lúc đó cậu mợ đuổi tui, ông dzọt mất đất, chỉ có tui là dại. Tôi kè kè lại gần dụ khị : Tám để anh chùi cho, hổng sao đâu, mới một hai lần làm gì chửa được. Tám nhăn mặt tựa cái bị rách : nửa lần chửa cũng chửa nữa là hai, ông đụ tui sâu dữ dội, làm tui quíu thằn lằn, ở đó rùi nói hổng sao, hổng sao.Tôi khó giữ được vẻ thản nhiên nên cười lên rinh rich, Tám lớn lối : ông còn cười nủi, thiệt dễ sợ, mấy cha xểnh vợ con ra là chạy lo tìm cái lỗ khác liền, vậy chớ dzìa là gáy te te nhớ nên nhịn. Tôi biết lỗi mình nên một hai khuyên Tám : thôi mà, nói hoài, anh chịu lỗi rùi, đừng giận nữa.Tôi đưa tay vê vê lên một đầu vú Tám, Tám đẩy giựt tôi ra : nọ, lại mon men măn măn, rùi a vô bú, nút và xần vần đòi leo lên bụng nữa. Tám xô tôi ra : thui đi học đi, để trễ. Tôi loạng quạng ngồi dậy, xỏ vội quần và đi trước. Tôi vô lớp lòng mừng khấp khởi, bỗng thấy yêu đời tưng bừng. Bữa học tôi leo cheo đòi xí xa xí xô nói chuyện với cô giáo và ra về ngay khi lớp tan. Tôi lòng vòng thành phố, ngắm giai nhân tha thướt trên đường. Thấy eo nào cũng nghĩ tới Tám, thấy mông nào cũng nhớ tới Tám, thấy ngực ai căng cũng thầm so sánh với Tám coi ai hơn thua.Cả nhà ăn cơm trước vì biết tánh la cà vô tội vạ của tôi. Mặt khác tôi cũng muốn về muộn để cùng ăn với Tám ở bếp mà hổng ai nói gì được. Nào dè Tám cũng ăn rồi, hỏi tôi và dọn ra góc bàn. Tôi khệnh khạng không ăn, Tám ngó tới ngó lui rồi hỏi : chớ giở chứng gì mà nhịn. Tôi ca củm : ăn một mình lãng nhách hổng vui. Tám đành phải lượn là qua lại và hối tôi ăn, tôi vẫn uể oải đòi Tám ngồi lại tôi mới chịu.Tám nhăn nhó một lúc rồi cũng ngồi đối diện. Tám xới cơm và tôi lẳng lặng ăn, nhưng cái giò tôi ở dưới bàn khoắng khoắng tìm đùi Tám gác đặt lên mới được. Tám ké né vì sợ có người nhìn thấy. Tôi làm tỉnh, chớ trong lòng cũng đánh lô tô. Tôi cố ý ví và nhắc nhở để Tám luôn bị hâm nóng vì tôi chàng ràng, chớ cũng ớn lỡ mải mê ai dòm thấy mét lại vợ thì bể.Tôi ăn xong, uống nước rồi ra khỏi bếp. Tôi thu gom chén bỏ vô chậu rửa và cố tình quết đít Tám một cái mới chịu lui. Tôi nhắn nhe Tám : tối nhe ! Tám chỉ hứ, không đáp. Tôi bỏ lên phòng, ngồi lào khào, chừng một đỗi thì tối ụp. Cả nhà lao xao một lúc thì phận ai nấy lo, ông bà bác rút trước tiên rồi tới mấy em.Tôi vờ vịt ra góc vườn, ngồi thu lu chừng như đang nhớ nhà. Tám cũng xàng xê lúc đi lúc đứng, giỡn vui với cô em. Và đêm tới rất nhanh. Đám gia nhân đã kéo nhau về phòng chuyện gẫu, tôi vẫn ngồi ở góc vườn.Tám chợt tạt ngang, nhìn thấy tôi, hỏi bâng quơ : ai làm tội đời mà ngồi ăn vạ ở đó. Tôi nói tỉnh queo : chờ Tám chớ ăn vạ ai đâu. Tám giả lảng và lệt xệt vô ngăn bếp. Tôi đợi Tám chun vô ngăn kho thì tôi lướt vô theo. Dè đâu Tám đã khóa chốt bên trong nên tôi bị khựng. Tôi hơi nổi xung nên dọa : hổng mở tui đạp rách cửa lưới, ráng chịu. Tôi cố tình đá rầm rầm vào khung, Tám sợ nên ra mở và nhanh chóng rút vô phía sau.Tôi làm tỉnh vô mở tìm chai nước trong tủ lạnh, tu mấy hơi rồi đặt lại vào đó. Tám ca cẩm : dơ tổ, chai nước cả nhà dùng mà cha tu ực ực, còn ai dám uống nữa. Tôi làm thinh, Tám lại hỏi nhóng : xong chưa, để tui đóng cửa sửa soạn đi ngủ. Tôi xem ra Tám có vẻ muốn đấu trí với tôi nên tôi nói lửng : muốn khóa thì cứ khóa, tui ở thì mặc tui, tui có phá gì đâu mà đuổi.Tám lần khân rồi cũng thôi. Tôi xách chai nước ra bàn ngồi uống một mình, tôi nghe Tám rọt rẹt gì trong chỗ đi văng. Tôi dặn lòng đừng tỏ vẻ nôn để Tám yên chí, rồi chờ khi Tám ngủ tôi mò vô. Tám lạch bạch như con vịt bầu, lo đi soát con đám con có thiếu đứa nào nên lẹt xẹt mãi.Tôi ngáp to, Tám nói vu vơ : ngáp thì đi ngủ đi, ngồi chi cho xái quai hàm. Tôi cũng nói trỏng : ngủ gì nủi, nó ngứa ngứa rần rần, ngủ chỗ nào. Tám im rơ, tôi nghe có tiếng xoay mình trở trăn từng chặp.Càng lúc vẻ êm ắng càng tỏa rộng, đâu chừng ai cũng ngủ hết rồi. Tôi lừng khừng đứng lên, dỏng tai nghe một hồi rồi bước vô chỗ đi văng. Tôi biết Tám hồi hộp vì nghe Tám thở ra dài ngoằn. Tôi làm như vô tình để lỡ ai có thấy thì nghĩ là tôi đang tìm gì đó.Khi đã chắc êm, tôi lẻn nhanh vào. Tám vơ lấy cái mền ôm chặt vào người. Tôi vói tay tắt đèn và nằm luôn ra cạnh chỗ Tám. Nghe tiếng Tám hổn hển : thui mà ông, làm ơn làm phước về chỗ đi, phá tui dzị đủ rùi, để tui còn có chỗ kiếm tiền. Tôi giả ngơ giả dại, cứ lăn bừa vào, Tám lại lui vội vào xa phía trong. Tôi cũng mặc.Nằm một lát, tôi trở mình xoành xoạch, cố vung phần háng nhoang nhoáng trong bóng đêm. Tám xục xịch, tằng hắng mãi mới hỏi : chớ ông bị bịnh gì mà nhảy chồm chồm lên vậy. Chả hiểu sao tôi cà tửng nói với Tám : thằng nhỏ nó ngóc đầu kêu đói nên nó hành tui.Tám nói gì đó, nhỏ quá, tôi nghe không rõ. Nhưng tôi đã vội choàng người qua phía Tám mà kêu rên : cho ôm cái coi, sao lạnh bất tử. Hẳn nhiên là tôi run, cố tình run lạch bạch, Tám không đoái hoài gì. Tôi nhích dần vô, Tám lại thu gọn thêm người né lách. Tới khi đụng cái vách không còn đường lui nữa thì Tám nổi sùng : mắc mớ gì ông đeo cứng tui.Tôi nói trây : thì tại nhớ Tám mới phải liều chớ. Nói mà hai tay tôi đã ôm bặp lấy Tám kéo riết vô. Tám co hai vai và khuỳnh cánh lên phía ngực đỡ. Tôi gác giò qua, lôi Tám rột vô người, khúc gân của tôi đâm xầm vô mông Tám làm Tám sượng. Tôi phải nói chữa : đó Tám thấy hun, mới nghĩ tới Tám mà nó đã thảm hại như vậy, biểu tui ngủ sao đặng.Tôi ôm cứng được Tám trong vòng tay nên nắc gió mấy cái, thằng nhỏ của tôi lanh ra phết, cứ ngắm ngay mông Tám mà chọt lia lịa. Tám thủ thế giữ hai vú mà mông thì bị nó oanh kích tự do. Tám nói sẵng : có biểu nó ngưng cho tui nhẹ nhàng chút hôn. Ăn gì mà lúc nào cũng đòi bằng được.Tôi nghĩ nếu dây dưa vầy chừng nào Tám chịu yên cho tôi hành sự nên nhân Tám co ro giữ vú thì tôi bốc hốt liền ở đít Tám. Tám nhẩy nhổm, văng vật người, đẩy xô và chống cự. Tôi vò mông đít Tám rồi liền tù tì tôi giúi tay vô lưng quần Tám vừa xoa vừa gạt lột quần Tám ra.Tám ú ớ kêu, tay rị lưng quần thì tôi ào vô bóp vú. Tôi chằng níu Tám xục xịch, bứt tung mấy hột nút bấm ở áo Tám ra và cố trật luôn cái xú để hai vú Tám chồng ngồng bên ngoài hết cục cựa được.Mặc dù đã ếm được Tám sát vào vách, còn cẩn thận ôm chầm lấy, giựt cúc áo và trật cả nịt vú lên mà chị chàng vẫn không chịu thua, vẫn ra tay chống trả kịch liệt. Tôi đồ chừng Tám làm dữ, quyết ăn thua đủ để một là tôi bỏ hẳn thói tơ hào Tám, hai là nếu tôi bạo liệt quá thì Tám đành khuất phục luôn. Thế nên, tôi phải rút ngay bàn tay đang mò dưới hai lớp quần Tám để ghịt chặt lấy lưng Tám xây vô phía ngực tôi mà bóp nặn hai đầu vú Tám thật mạnh.Tôi nghiến răng xiết cứng hai núm vú, mân mê, xe làm cho Tám đau tợn. Hai giò tôi quắp đeo cứng lấy phía sau mông Tám giữ không cho Tám đạp vung, sợ đụng vách ầm ầm khiến người ta nghe thấy. Tôi trấn áp Tám làm hai đầu vú Tám lầy nhầy cứng ọp, Tám phải rên rỉ lên.Tôi ghé sát tai Tám nói nhỏ : em nằm im, tui tha cho, còn em dãy dụa thì tui làm nhoét hai núm vú đừng trách. Tôi nói mà cố tình liếm vào dái tai Tám để Tám nhột, mềm lả không phản kháng được. Tám cố vùng vẫy thêm một lúc rồi nằm im thút thít khóc. Tôi thây kê, cứ vo tròn hai núm vú Tám và thúc gót chưn vào háng gây cho Tám những cảm giác đê mê.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.