Tôi nắc thêm hai bận nữa thì gục. Tôi ôm quàng lấy hai giò Tám mà thả phịch người xuống, tôi nghe cái vói xịt nó gục mửa thứ gì đâu trong *** Tám. Còn Tám cũng lịm đi, kẹp hai đùi lại mà hứng. Suốt chiều dọc con cu tôi bị Tám rặn bóp liên hồi, hơi nóng từ *** Tám bao trùm lên và vắt từ dưới gốc ra đầu ngọn. Tôi thấy hoa cả mắt.Tám thở ra ì ạch. Vẻ thỏa mãn giãn rộng. Tám hỏi tôi : hết đòi nữa thui ! Tôi chỉ biêt khen Tám : *** đụ thiệt sướng.Nếu chưa có dịp được nằm lên bụng Tám thì tôi đâu dám nghĩ là Tám ngon lành đến vậy. Nhìn dáng người đẫy đà, hơi có vẻ mập, tôi hí hửng là không lo bị lầm đồ giả, thế thôi. Bởi vì hai mâm xôi của Tám chù ụ ra, chắc chắn không thể là loại bơm chất keo vào, bóp nó đằm đằm, đúng là thịt da chính cống.Đến khi được giụi mặt vào hít, chao ôi ! là thơm, cái mùi thơm tự nhiên của đồng quê phảng phất, không phải do nước hoa hay ướm bất cứ thứ chi vào. Cho nên tôi mê mẩn bụm đầy hai vú Tám làm một mà hít rần rần không đã. Tôi vùi chót mũi làm cho hai đầu vú Tám nhoe nhoe ra, trong bóng tối mà tôi vẫn nhìn rõ hai cục sỏi lù lù đơm mọng lên vì nhột, vì sướng.Khi tôi há rộng miệng ngâm vào, nút nhè nhẹ, tôi nghe Tám rên nho nhỏ. Tôi biết Tám sướng ngấm ngầm, tôi nút nút và măn thay nhau từng cái núm vú làm Tám xủi bọt lên. Tám nhúc nhích thân mình, nhõng nhẽo thấy đáng yêu lạ. Tôi mút lôi đầu vú Tám ra, nhằn nhằn trong miệng, Tám kêu lí nhí : ui, nhột quá. Tôi nghe như tiếng con mèo con nũng nịu vậy.Tôi bóp chặp hai vú lại, măn thì cứ măn mà lưỡi lại thè lưỡi rà liếm, Tám chu chéo lên vì tôi làm chị nổi da gà hết trơn. Thực vậy, tôi thấy Tám co người lại, hai nách thu thu và lắc lắc khoảng ngực, tôi lết lết cái lưỡi thì Tám nao nức : anh bú em sướng quá.Chợt nhìn thấy *** Tám đã muốn ghiền mà chừng leo lên nhét cu vô dện chặt chịa rồi, mới biết ngón nghề của Tám không dở. Tám có lối e lệ, nhưng đánh đưa khoảng mông và lèn nén *** sát vào cu tôi làm tôi choáng váng muốn chết. Tôi ghé sát tai Tám hỏi nhỏ : sao cưng giỏi vậy, anh chưa nắc mà cưng đã bóp làm anh xửng vửng lên.Tám rúc rúc vào tôi, dấu mặt vào nách, hít sâu đả đớn : tại anh một hai đòi đụ, em cũng thèm nên gặp là mút bện nhau. Chợt Tám hỏi gặt tôi : bộ anh hổng ưng sao. Tôi phải mau mắn đáp : ưng chớ vì cu được *** bót bú nút, hổng ưng thì còn muốn gì nữa. Tám sung sướng nên càng nép vào người tôi, chê bâng quơ : mồ hôi anh nồng quá ể.Rồi tôi nắc Tám, càng lúc càng sâu, ban đầu còn từ từ, sau mau lần. Tám lo ưỡn người lên cho tôi giã và ỏn ẻn như cô gái mới về nhà chồng đêm đầu. Tôi giặm cho Tám bằng những cái hôn và tay măn vò hai vú, tôi hỏi khó Tám : anh đụ vầy, Tám chịu hun ? Tôi thấy đầu Tám gật gật trong bóng tối.Tôi nắc mạnh dữ dội thì mắt Tám sáng lửng, tia xẹt từng hồi. Tám trân người lên, hai giò kẹp xiết lấy hông tôi và hổn hển kêu : anh nắc mạnh và dữ dội vô, em đang nứng. Tôi nghe muốn lùng bùng nên càng vùi tới tấp con cu đâm oằm oằm xuống, lúc lại ngoáy tròn tròn, lúc khếu lên khều xuống, làm Tám nhón người đuổi theo mới kịp.Tôi khen Tám : em biết cách làm anh sướng. Tám chúi chúi mặt lửng lơ : thì em nứng phải để anh cũng nứng chớ. Tôi đụ Tám phành phành, có lúc tưởng Tám thun người lại vì tôi níu đầu Tám mà lôi để cu tôi đâm sâu vô *** Tám thêm. Trông Tám thấy tội, tựa như con chó nhỏ bị con đực lớn ăn hiếp, nhấc hổng lên nắc dính còn tha đi eo ẻo.Tôi đụ Tám tưng bừng, mồ hôi vã ra, tóc mai Tám bết lại. Tôi nắc thì Tám nhổm *** lên, có khi Tám quíu quá thì vội co hai giò kẹp lấy sau lưng tôi mà riết róng : sướng, quá, đã quá, em lâu không được đụ giờ anh đụ em muốn chao đảo cả người.Chừng tôi tới cơn, tôi bẻ lọi Tám lên mà nắc cả mấy chục cái lia lịa. Tôi thấy Tám trợn trừng mắt lên nín thở và hai vú cồn cào. Tôi bê thốc hai giò Tám, bưng mông Tám lên, đầu Tám vẹo rã rời nơi đi văng, còn tôi đứng lên lom khom kềm hai giò Tám mà húc tận mạng.Tám tựa cái chân giò bị treo nướng trên lửa nên vặn người tréo và hít hà. Tôi nắc ứ hơi, mỏi phải thả Tám xuống và nằm lên bụng Tám mà thở. Tám cũng thi nhau thở với tôi, giá có ai chợt bước vô cũng biết ngay là hai đứa đang đụ nhau mới thở è è như vậy.Nghỉ một chút thì tôi nắc nữa, lần này Tám khuyên tôi : anh đừng bê em lên nữa, mau mệt. Em xạng chưn cho anh đụ cũng đã thôi. Tôi còn cố gạt thêm cho hai giò Tám banh ra và tôi giúi nắc *** Tám kêu binh binh. Tám xì nước ra nên nghe lách chách, tôi miết con cu vào hai bên mu *** Tám làm Tám lâng lâng.Cuối cùng thì Tám rú lên trước : anh nắc mạnh đi, em tới. Tiếng kêu của Tám như cái pháo cối ở cuối dây nổ toác làm tôi cũng nổ theo. Tôi nghe ục ục từ đầu cu tôi bắn ra từng làn khí nóng hổi. Tám vặn người lên dấn *** sâu và chống hai tay bợ mông hứng trọn.Tôi ngừng rồi mà *** Tám còn bóp liên miên. Con cu tôi như bị ai cầm từ sát dưới gốc bóp nặn ra lần phía đầu cho không còn một giọt khí nào sót lại. Tám kiễng người lấy gân và miệng rối rít kêu : *** em đã quá, anh mửa tùm lum ở trỏng rồi.Tôi hết còn sức để gượng dậy. Tôi nằm dài trên vú Tám, nghe rõ tiếng tim Tám đập bịch bịch. Tôi thở hắt ra, Tám vội xoa lưng tôi để điều hòa nhịp thở. Tôi hổn hển nói liền miệng : anh cám ơn Tám, em cho anh đụ hết sức điêu luyện. Chẳng biết bao lâu thì tôi nghe Tám thút thít khóc. Tôi giựt mình nên hỏi mau : sao khi không em khóc. Tám nức nở kể : anh đụ em sướng nên em quên béng không rút *** ra, giờ anh nhồi khí ở trỏng, lỡ em có chửa thì sao. Cái thực tế dản dị có nhiêu đó mà tôi vì nứng sướng cũng đã lú lẫn quên luôn.Tuy vậy để Tám yên chí, tôi nói mạnh : mới bắn khí một lần, chắc hổng sao đâu, đừng lo. Và để Tám tin tưởng hơn, tôi nói thí càn : còn lỡ có kết thai thì mình nuôi có sao. Tám chả những không bớt khóc mà còn ràn rụa hơn : anh nói nghe gọn ơ. Rồi đứa nhỏ giống hịch anh thì tôi lấy mo gì che mặt lại. Tôi chỉ còn biết an ủi Tám : tại hai đứa cùng khoái đụ nên mới ra nông nỗi.Tám quặc ngay : anh nói ai khoái đụ, khi không đi dòm *** người ta, rồi xấn xổ vô đè, giờ đổ thừa. Tôi biết mình có lỗi nhưng chẳng lẽ lại đôi co to tiếng với Tám nên lí nhí kể : phải, anh quả có dòm thấy *** Tám, nhưng tại Tám đi vệ sinh mà để cửa. Còn anh vô là chỉ xin Tám cho mò vú, bú nút, với mò *** Tám thôi. Chính Tám sướng đòi anh đụ, Tám nhớ coi đúng không.Tám có vẻ trẽn nên nói ra : thôi, hổng nói chuyện với ông nữa. Đụ cành cành giờ lẻo mép chối. Tôi a vô định hun Tám để giảng hòa, nhưng Tám hét choe chóe :đừng đụng tới tui, tui đang mệt, để tui nằm nghỉ.Tôi biết Tám giận nên lủi thủi bỏ đi. Tôi còn cố nhặt mớ quần định che lên người Tám, nhưng Tám giật phăng gắt : tui hổng nhờ, kệ chó tui !Buổi sáng tôi thức dậy muộn. Ông bác đã đi làm, bà bác cũng sửa soạn sắp đi. Bà rảnh rang nên ngày ngày hết đi thăm họ hàng, thân thuộc, bạn bè lại lo áp phe buôn bán gì đó, chẳng mấy khi ở nhà. Gia nhân và cô em Tám đang lục đục thu dọn trên gác. Nhà vắng quá, các em đi học. Tôi cũng lo tễnh để chốc nữa họ xuống thu dọn tầng dưới.Tôi lò dò vào bếp, Tám đang rửa mấy món bày bừa buổi điểm tâm vừa nãy. Có lẽ biết tôi vào, nhưng Tám làm ra vẻ dửng dưng. Tám đứng quay lưng ra phía cửa, tôi nhìn bộ mông tròn quay láng mướt dưới lớp lãnh Mỹ A thì ập xô tới ôm lấy ngang hông Tám. Nói là ôm ngang hông từ phía sau, nhưng mấy ngón tay tôi cố tình giúi bụm vô đì Tám.Tôi thấy Tám co người, vùng vằng hất tôi ra, miệng la chói lói : ẩu tả, bạ đâu cũng mò được. Tôi càng xiết chặt vòng tay và khùa khua mấy ngón tay. Tám nhột nên hét nho nhỏ : buông ra để tụi nó thấy. Tôi trây trúa ôm Tám cứng ngắc. Tám sợ nên phải vội buông cái tách đang rửa vào chậu và rị lôi tôi vô tấm vách ngăn kho ở sau bếp.Tôi thấy thuận lợi nên hai tay xoa ào ào ngoài quần Tám khiến Tám khuỵu xuống. Một tay tôi luồn mạnh vào lưng quần Tám tấn công bên ngoài chiếc lót, đúng chỗ húm làm Tám nhảy nhổm. Tám kêu luôn miệng : sao lúc nào cũng bóp, móc dzị.Tôi xấn xổ đưa bàn tay để trống lên chộp luôn một bên vú Tám mà bóp te te. Tám bị lưỡng đầu thọ địch thì rên rẩm và nạt bắt tôi ngưng. Tôi bế xốc Tám lên, tấn lưng Tám vô vách bếp và chúi đầu vô phía ngực với háng Tám mà vọc quậy. Tám hết nói gay gắt, lại nói xõng, tôi chẳng thèm nghe. Cứ rung rúc nghịch Tám lia chia. Tám hổn hển nhọc mệt và năn nỉ : thui mà ! để tui yên đi mần kiếm tiền nuôi mấy nhỏ, đừng để tui chia trí rùi bị cho nghỉ việc, tội tui mà. Tôi bóp vú Tám, cố vén áo Tám lên làm Tám càng cố xô tôi ra. Tôi dọa Tám nếu chống cự tôi xé rách áo ráng chịu. Tám nhăn nhó thấy tội, nhưng tôi nghĩ giờ nhún là thua luôn dứt dạt. Tôi cũng nói thi với Tám : làm ơn cho lật áo hít cái vú chút đi, thèm quá hà. Tám khào khào : thèm gì bất nhơn dzị, mới bảnh mắt đã thèm.Tôi nói : vậy chớ sao, đêm qua Tám trầm trầy trầm trật, hít hửi đâu có đã, giờ mà Tám cấm nữa tui hổng nể đâu. Tám càng có vẻ sợ nên hứa đại : thui, nhín để tối đi rùi bú nút gì thì tui cho hết. Lo sứa soạn đi học là quên hết, tối về rùi tính.Tôi làu bàu nói : bữa nay tui học lớp chiều, giờ nhứt định phải hửi vú Tám, còn không tui ở lì đây, chờ có ai vô tui bốc hốt Tám cho họ thấy. Tám nhăn nhó đau khổ, nhưng có vẻ bớt kháng cự. Tôi lùm xùm mò bên trong quần Tám và hối Tám bốc áo vén lên. Coi mòi khó cưỡng được tôi nên Tám nói cho xong : ông phải hứa hít mau mau rùi đi, đừng lần khân, khổ tui lắm.Ừ thì tôi hứa, có gì mà từ chối. Tôi hứa trời hứa đất, Tám vạch áo lên, tôi đòi thêm : Tám trật cái yếm để tui hít thẳng vô vú chớ hít bên ngoài nịt thì hửi thấy gì. Tám lại cau mày, lừng khừng tại chỗ, tôi dọa : chắc là Tám đợi đám nhỏ xuống rùi mới cho tui hun vú hả. Tám nghe thất kinh nên vội vén tốc một phía yếm lên, tôi chưa nghe đòi tốc hết hai bên vú mới chịu.Tám càm ràm : gì cũng muốn, nhưng lại vội vàng vạch luôn cái nịt. Hai vú Tám được giải thoát, lại bị chặn đè lơi ở phía trên nên dồn lại một đống vun làm tôi sướng tít mắt. Tôi vê vê một đầu vú Tám, còn lấy lưỡi gảy xe cái đầu vú bên kia, tôi thấy Tám trật chìa qua lại.Tôi đánh trót trót lên vú Tám như ta khảy đờn, kéo nhị, Tám thun người vô. Hai đầu vú chưa chi đã nổi lều phều, tôi rà và bặp cái quầng vú thành những gợn nhè nhẹ làm Tám run rẩy bưng đưa hai vú lên. Tôi bóp xiết và hun ầm ầm lên núm vú và chỉ vẽ cho Tám giữ cái đầu vú yên một chỗ cho tôi liếm, nút tách tách.Tám có vẻ khó chịu nhưng phải chiều ý tôi, sợ tôi ẩu xị. Cũng tại một tay tôi bận măn phía giữa háng Tám nên tôi không thể tự mình làm tất cả mọi việc, mới phải cậy nhờ Tám giúp. Tôi xoa xoa cái sịp ni lông thì Tám bật nẩy loi choi vì khi bị tôi mằn ***, khi bị tôi bú vú.Tám rít xiết hàm răng, hai đầu vú thi nhau cương cứng, tôi khều bằng lưỡi mà nghe lạo xạo như ăn kẹo. Tám bợ hai vú, còn phải nhón chưn lên, tôi đè Tám áp vào vách bếp mà nói nhăng nói cuội : sao muốn đè chơi Tám một cái quá. Tám giựt thót mình can gián : tui lạy ông, giờ này mà ông nắc tui chắc tui xin nghỉ chạy trốn chớ ở lại chịu tiếng đời gì nủi. Tôi thấy Tám quính thì phải nói để Tám yên chí : ấy là nói thế thôi, chớ ai hổng biết.Tuy nhiên tôi lại èo ẹo đòi chuyện khác. Tôi dòm theo dõi Tám một đỗi coi xem Tám lo lắng cỡ nào và ghé vào tai Tám yêu cầu : thôi, hổng cho nắc thì cho tui hửi *** một chút. Tám bật giựt lên, trợn trừng ngó tôi : cha đòi gì ác ôn hông à. Sao bú vú rùi còn đòi hửi chỗ đó nữa. Cha dồn tui vô chỗ bí, bộ cha hại tui thiệt mà.Tôi thuyết phục Tám : họ lo làm trên lầu, mình hửi một chút rồi thui, mau chớ có lâu lắc đâu mà sợ. Tám cứ lắc mình kêu hổng được, tôi bóp nghiến vú Tám và móc xoạch vô lỗ *** làm Tám khựng. Tôi rà ngón tay ngoáy cái lỗ và vọc cái hột le, Tám rùng mình và trớ phịt một chút nước.Tôi nhân cơ hội tán : đó, mới vuốt sơ mà Tám cũng nứng rùi, huống chi tui chưa hít được hơi thì còn nôn nao hơn nữa. Tám có vẻ suy nghĩ, tôi lại tiện tay móc sâu và ngoáy mạnh hơn. Tám bung đầu chưn nhón cao lên, tôi ịn vô chỗ lỗ và hột le mà vọc như vọc cát. Tám thở ra huỳnh huỵch, tôi úm nguyên cái *** Tám rà rà làm Tám đổ dựa vô người tôi.Thình lình Tám co một chưn lên đạp vô vách bếp mà nói lào khào ; cha chọc tui nứng dữ. Và Tám nói lanh nói lẹ : đó hửi thì hửi mau dùm đi, để lải nhải nhức cả đầu. Tôi mừng húm, kéo rột quần Tám xuống, trật luôn cái sịp ở lưng chừng cạnh đùi và giúi mặt vô hít liên miện.Tám dãy giụa như con con sâu bị đạp, tôi tách hai giò Tám ra mà thè lưỡi lọt vô. Tôi vét nghe cái ót thì Tám ngồi phịch xuống, tôi đẩy hai giò Tám vỉnh lên và tôi nút nút rột rẹt làm Tám xính vính.Vì không hội đủ điều kiện để lột hẳn quần ngoài quần trong của Tám ra nên Tám bị bó rọ, lúng túng với cả hai mớ chàng ràng ở bắp vế. Mặc dù đã bị tôi tấn vô vách bếp, lại còn dùng một đầu gối đè giữ, nhưng vì tôi bóp vú và móc Tám ào ào làm Tám bị loạng choạng muốn ngã.Tám rị mọ phải giùn người xuống lết lết trên sàn khu bếp, lôi xển tôi theo. Kịp khi tôi đòi hun hít *** thì Tám càng lụ mụ thêm nữa. Tôi dùng bàn tay xoa xoa mớ lông *** Tám và kêu rậm rịt, sao Tám không cạo hay xén bớt cho nó đỡ cản trở thì Tám cự nự : đòi đủ thứ hổng lo làm đại cho rùi, còn chê lông rậm với lông thưa.Tôi bắt tức cười, song cũng giải thích cho Tám nghe : để um tùm như bụi cỏ thì sướng ích gì, phải cho nó trơn tru, lúc anh thơm nó mới đã. Tám háy tôi một cái dài nhằng và mặt cau có thấy thương. Tôi rúc rúc vào hít hà và rà rà chót mũi làm Tấm chênh vênh muốn xụm.Tôi thương Tám vô chừng, tuy vậy nghĩ tới cặp vú Tám mọng sưng và cái bim chù ụ thì không sao dằn lòng được. Tôi chúi chúi mấy lần và một tay măn đầu vú Tám, một tay tôi kềm mông Tám mà úp mặt vào khảy lụp bụp. Tám rít hà hà, hai tay hết co che ngực lại dùng cùi chõ ngăn mặt tôi không cho phá Tám nứng.Tám càng chống cự thì tôi càng nghịch chọc, bởi vì không gì thích bằng được nhìn người nữ quậy đùng đùng để tránh sự chọt ghẹo của cánh nam. Tám một hai kêu nho nhỏ : thui mà ! phá chút dzị thui, để tui còn lo việc nhà, tụi nó xuống giờ kỳ cục lắm. Tôi trơ như đá, cứ hùm hụp ôm níu lấy Tám mà hít hun. Đến khi thấy Tám co ro, tôi sướng ríu rít nên bóp ào ào và bú luôn vào cái hoa của Tám làm Tám tầy huầy lên mặt đất. Nhìn Tám nhột liểng xiểng, tôi hất luôn Tám ngã ngửa ra và nằm đè lên mà bú nút thật sự. Tám tê hết trơn, quậy hai giò đạp vung vít, nhưng cả khoản ngực tui chặn thì sao hất tôi ra được.Tôi nhét vài sợi lông vô kẽ răng tước như xỉa và nút bặp bặp làm Tám vừa giận vừa bực. Tám gồng tay xô tôi không ăn thua, mệt lử nên thút thít khóc. Tôi phân vân không biết xử trí ra sao, nửa muốn ngưng, nửa lại muốn tiếp tục. Tám khóc ngon khóc lành, nước mắt chan hòa, ướt cả mặt.Tôi vẫn bóp vú Tám và lâu lâu mút nơi cái hoa còn thì khuyên can Tám đừng khóc vì có thương tôi mới làm quấy Tám như vậy. Tám càm ràm đe dọa : tui sẽ xin nghỉ để ông hết chàng ràng bám phá tui. Ngày đeo ngày, tối đeo tối, sức nào tui chịu nủi. Tui đi làm kiếm tiền chớ có phải đi chơi đâu mà ông xà nẹo tui. Tôi chỉ biết nói vì Tám ngon lành và dễ thương nên tôi mới hám, chớ còn thiên hạ rần rần ra đó mà tôi có chú ý tới ai đâu. Tám một mực lên án tôi : dễ thương gì lạ dzị, khi không rùi đòi thương thí càn. Tôi phải dỗ Tám : thì sự đời mới lạ chớ, ai dè đâu một người từ mãi đâu mà bỗng gặp rùi ưng đến ưng đại. Tám vẫn nức nở nhưng bĩu môi có ý bực bội tôi. Thấy coi mòi không nên trây trúa quá đáng, nên tôi ngưng không bú mút *** Tám nữa mà chỉ măn mò thêm mấy cái nơi vú Tám rồi ngưng. Tôi ra vẻ kẻ cả kéo lại cái áo nịt và sửa soạn hai vú Tám cho gọn rồi nói lảng : giờ tui đi đằng này một lát, trưa nhớ đánh thức dùm, đừng để tui trễ giờ học bị trả về thì rầy rà.Chẳng đợi Tám cho biết có thuận hay không, tôi te te bước đi. Cũng may vừa tới cửa bếp thì đụng đầu con em Tám bước vô bếp. Con bé nhìn tôi dò xét, tôi làm tỉnh bước đi. Tám lục đục trong gian kho như đang soạn tìm gì ở đó.Tôi lang thang ra phố, cứ chờn vờn nghĩ về Tám. Tôi cảm thấy bị lậm Tám quá chừng. Quả thật qua nhiều người tôi đã gặp, chưa ai hơn được Tám. Ngoài vẻ dịu dàng, Tám còn có ưu điểm là cặp xôi gọn và bự vừa phải, mông nở và căng mềm, lưng ong và giữa háng là một nguồn suối mát.Tôi tưởng tượng lại tối qua, tôi nhịn từ cả tuần, xa vợ nên khi nắc được Tám tôi thấy tựa người trúng số. Tám có vẻ thẹn của một người nữ kín đáo, cũng thèm song biết dấu diếm chớ không phát tác lộn xộn. Nếu tôi đừng giở hết trò kích thích thì chắc Tám cũng cắn răng chặt mà đè nén dục vọng cho qua.Hiềm nỗi tôi quậy quá, không để Tám kịp tỉnh trí và nhằm những chỗ nhột nhạt mà tấn công nên Tám mới chịu đổ. Tôi nắc Tám mà sung sướng tưng bừng, bởi vì Tám đáp trả tận tình. Tám vồ vập ôm xiết tôi, quặp hai giò và níu tôi đổ ụp xuống, tôi dộng ầm ầm thì Tám vỉnh lên, lúc đó Tám hết còn e dè.Tôi vừa nắc, vừa vác giò Tám, vừa bóp nghiền hai cái vú. Tám nhong nhỏng lắc theo, tôi đâm thiệt sâu và mạnh rồi giập uỳnh uỳnh khiến Tám phải bật kêu : ui, sướng quá ! Tôi nghe tựa bị thôi miên ám ảnh nên có bao nhiêu sức tôi phóng ra bằng hết. Tôi bưng xới Tám lên như người ta xóc cua, xóc rạm.