Tôi nói gần như giọng nài nỉ : khó ngủ thì để ngồi nói chuyện chơi một lúc, may ra mới mỏi mắt vô nằm được. Tám biết ý nên cứ ngồi ở mép đi văng chờ chờ. Tôi chẳng nề hà ghé ngồi ngay bên cạnh và đặt câu hỏi trời ơi đất hỡi đâu đâu.
Tám trả lời nhát gừng, mục đích để tôi nản mà rút lui nhanh, nhưng tôi làm sao bỏ đi nổi. Đầu óc xần vần vì cái món đã nhìn rành rành mới chớp nhoáng ngay đây thì biểu tôi dọt đi, chắc là điên.
Tôi hỏi về gia đình Tám, hỏi cho có câu mà kéo dài thời gian ở bên nhau, chứ có biết gì đích xác đâu mà đía. Tám thở dài từng hồi, tôi nhắp nha mấy lần định tán khen, song lại kịp ngưng. Nếu ai để ý sẽ thấy lúc đó tôi như người khật khưỡng, ấp úng tựa dân gian gọi là ngậm hột thị.Tám càm ràm : trời đất, khuya khoắc mà cà rề cà rề chi đâu, thôi cậu làm ơn về đi cho tôi ngủ. Tôi nói trây : thì Tám cứ nằm xuống ngủ đi, tôi ngồi chơi có sao. Chiều nay Tám cho ăn hơi mặn nên giờ khát nước dữ, chắc còn phải uống mấy lần mới hết. Tám thọt vô đề nghị : cậu xách nguyên chai nước lên phòng mà uống, mai đem xuống có được hôn.Tôi phải đánh trống lảng : khát phải uống thứ nước thiệt lạnh mới đã. Chưa chi tôi đã liếm mép ào áo, tôi vừa vẩn vơ nghĩ tới cái *** Tám nên muốn liếm láp cho bớt khô nơi môi. Tám nhìn thao láo dò chừng xét nét, đâu đoán ra cái ý bá láp của tôi.Thấy nói mãi coi mòi không được, Tám nói giỗi : cậu ngồi đó đi, tui ngủ đây mai còn dậy lo việc nhà. Tám nằm xoay người đối diện phía tôi, cái mông tròn lình phình và lờ mờ ngấn cái sịp bó viến theo đùi Tám coi ngon tận mạng.Tôi mà không kềm giữ thì đã đưa tay xoa đại nơi mông Tám rồi. Tôi nuốt tắc tắc làm Tám hỏi dồn : gì nữa, sao khi không như bị tắc họng vậy. Tôi nhịp nhịp khuôn mặt và nói khao khao : ờ, hổng hiểu sao khi không thấy ngứa ngứa cổ. Tám nói mà chẳng biết nói ai : tào lao xích đế, bịnh đâu mà sẵn vậy.Dù đã nằm quay mặt sang hướng khác, nhưng Tám nào có yên lòng mà ngủ. Thỉnh thoảng vẫn hỏi nhóng nhóng : ủa ! sao còn ngồi dai vậy, chưa chịu đi cho tui ngủ chớ. Tôi quyết định làm nư ngồi đồng nên chẳng nói chẳng rằng. Tám trăn trở uỳnh uỳnh rồi mắng vốn tôi : kỳ dzậy ông, khi không nhớ dzợ rùi a vô bắt xâu tui, thiệt lạ.Tôi lớ vớ nói trây : thì tại thiếu mới nhớ chớ, còn có đủ thứ thì nhớ chi. Tám bực bội hỏi : thiếu đủ thứ là thiếu cái gì, hổng lẽ tui lấy hớt của ông nên muốn đòi nợ. Tôi hơi bí, nhưng cũng nói đại nói đến : thì Tám có đủ thứ, còn tui thiếu mới xà nẹo ngồi đây.‘Tám vụt quay ra gay gắt : ông nói tui có đủ thứ là có cái chi, tui mình ên vầy thì có cái gì ông thích đâu mà ông đòi. Tôi quơ tay vòng vòng trong bóng tối mờ mờ ấp úng : Tám có nhiều thứ lắm, tròn tròn, ngồ ngộ nên tui mới ham. Và buột miệng tôi nói luôn : phương chi mới chợt thấy thì càng ham dữ. Tám giựt mình hỏi dồn : ông thấy cái gì và bỗng nhiên Tám la chói lói : chết mẹ tui rùi, vậy ra ông xuống từ hồi nào nên tui lơ đễnh bị ông dòm chớ gì. Vậy mà hồi tui hỏi thì ông nói trớ là mới chợt tới. Cha nội ui ! tui đâu dè cha tò mò dữ tợn.Tôi chống chế : đừng nói oan cho tui à nghen. Tại Tám yên chí đêm hôm nên để toang cửa, chớ tui có xấn xổ mở ra đâu mà la tui. Còn đàn ông thấy của lạ ai chẳng dòm, Tám hổng trách mình lại đi trách tui.Tám mắc cỡ nên dấu mặt vô hai cánh tay dù tôi chẳng nhìn rõ hình dáng Tám ra sao hết. Thấy tội tội, tôi trườn người tới ôm lấy Tám, chị hoảng la lên : đừng đụng tới tui, cậu làm ơn tha cho tui đi, cậu về ngủ dùm cho tui nhờ.Tôi trả treo nào vừa : Tám nói tui tha Tám mà sao Tám hổng tha tui. Tám hành tui xấc bấc xang bang nãy giờ rùi còn đuổi. Bộ Tám tưởng dzìa chỗ là tui ngủ được sao, cả đêm cứ lảng vảng hình bóng cái đó, tui chắc thức trắng.Tám vẫn thủ thế, nằm xê vô để tránh tôi đụng vào. Tôi cũng không muốn gây Tám hốt hoảng nên rỉ rả lựa lới nói cho Tám nghe : xin Tám làm ơn cho tui ôm nựng một chút thôi để tôi hết háo hức rùi tui hứa dzìa liền. Tôi nghe Tám làu bàu : chèn ơi ôm một chút thì thấm béo gì mà năn nỉ, thui cậu dzìa đi mà.Tôi lại một phen ca vọng cổ : trời, Tám vô tình dzị sao ? Tám hổng sợ đêm nay tôi ọc à. Tôi lờ mờ thấy Tám rùng mình và nghe giọng Tám bực bội : ông này thiệt trơ, đòi ôm rùi còn hăm ọc, tui ngon lành gì đâu mà ông hám.Tôi lại phải đánh tâm lý : Tám hổng ngon thì ai ngon. Chèn ơi ! tui thoáng thấy cái đó mà ngẩn ngơ mất hồn, đâu dè nó đẹp cỡ dzị. Tám có vẻ nhún, nằm nghiền ngẫm hồi lâu rồi ra giá : mà ông hứa ôm đại rùi đi nghe, đừng chần vần thiếm xực là tui hổng chịu.Tôi mừng quá xá cỡ nên miệng nói cám ơn tía lia. Tám ké né thủ thế, có vẻ hồi hộp rồi thở phào một cái : đó, tui gồng rùi, ông ôm thì ôm đại đi và dzọt. Tôi mở rộng vòng tay xà tới. Cái mùi mồ hôi của Tám nồng nồng đâm xộc vào mũi làm tôi thoáng nghe thơm. Tôi ôm choàng lấy Tám, lôi cả người Tám sát vào, Tám rị lại, tôi mất trớn, ngả ầm lên phía mông Tám.Hơi ấm từ đít Tám sưởi kín tôi. Tôi cố lôi Tám sát vào và lăm lăm tìm môi Tám ịn cái hun lên đó. Tám giãy giụa đạp vung ra, nhưng tôi đã khóa chặt Tám mà hun tới tấp làm Tám nhột, thở hổn hển, hết xô ra được.Tôi nghe Tám thút thít nho nhỏ. Tôi phải vừa hun vừa xin lỗi : Tám đừng sợ, tui hổng làm đau Tám đâu, Tám cho tui hưởng xái một chút, tui thèm quá mà. Tám đừng vùng vẫy mà mệt. Rồi tôi hun lên mặt, lên má, lên mí mắt, lên mũi Tám, chị có vẻ im im.Tôi bình tĩnh tròn vòng tay lôi rị Tám sát thêm vào. Tám ngoan ngoãn nằm gọn trong tay tôi. Tôi căng mắt nhìn vào mắt Tám mà hỏi : bộ Tám sợ tui hiếp Tám hả. Tám nhỏ nhẹ gật đầu. Tôi hun từ từ lên môi và dùng lưỡi lách miệng Tám ra mà níu lưỡi Tám nút chụt chụt.Tám như bị chạm điện nẩy người lên, khoản ngực đội cao, tôi nút lưỡi Tám và nhẹ nhàng đưa một tay lên xoa bên ngoài áo chỗ vú Tám. Tôi nghe Tám ê a nho nhỏ và thả mềm người ra chiều chuộng.Tôi vẫn hôn vẫn xoa lên bên vú, chừng thấy Tám nũng nịu rúc vào người tôi thì tôi bấy giờ mới lòn tay vào dưới vạt áo Tám tìm kiếm vú. Tôi chạm tay vào cái áo nịt của Tám, dù bằng vải hơi dầy nhưng tôi đã chạm thấy cái đầu vú nổi cứng lên nhòn nhọn. Tôi túm lấy cái núm xoắn nhẹ, Tám kiễng nhón người lên.Tôi hấp tấp dùng cùi tay hất vạt yếm để lôi một bên vú Tám trật ra và xoắn trực tiếp cái núm cho Tám lịm đi. Tám chỉ kêu u ơ mà không kháng cự như lúc nãy. Tôi chuồi chuồi khuôn mặt lên khoản áo Tám làm vầy vò khuôn ngực nên Tám chới với kêu như con mèo được chủ ve vuốt.Tôi lại giặm hun từng chút lên môi Tám và lần tay mở trừng hạt nút bấm ở áo Tám ra. Tám để mặc tôi quậy. Tôi giải thoát được hai vạt áo rồi thì tôi kéo lật ra hai bên và một tay vần vò lên cái vú đã bỏ ngỏ, còn một tay thì đẩy nốt vạt yếm bỏ sót. Khi hai vú Tám đã thòng lõng thì tôi dùng hai tay nén chặt vú Tám lại mà ghé mũi vào hít giữa hai bầu vú làm Tám im thin thít.Tôi cà cà mũi qua lại gây Tám nhột vì vú bị bóp hít và Tám trân trân mình lên, tôi biết Tám ngộp nên mò hai tay ra sau lưng mở cái khóa cho Tám thở dễ. Dù là trời tối lờ nhờ tôi vẫn thấy hai vú Tám dồn cong lên như ụ mối. Tôi hít hà khen : vú Tám lớn mà đẹp quá. Tám có vẻ nhột và đáng yêu của người nữ được khen, Tám xệch xạc sửa thế nằm để tôi tận tình ngắm vú chị.Tôi hun hít lên quầng rồi núm và rà sát gây cho Tám sự lăn tăn trên khoảng thịt non. Tám ép hai cánh tay để chịu đựng mà thật ra càng làm hai bầu vú vun lên cao nữa. Tôi khoái quá nên lè lưỡi liếm vòng vòng trên mỗi vú và bất ngờ tôi ngậm luôn một bên vú Tám vào mà bú rột rột.Tám quíu lại, tôi nút bú mạnh và tay kia tôi xoăn cái đầu vú Tám làm Tám bứt rứt khắp người. Tám rên lên : ông bú vú nhột quá. Nhỏ lớn tui có được đàn ông bú vú hồi nào đâu nên khó chịu quá. Tôi nương đà nên khi thì liếm nhẹ, khi thì hun, khi thì bú, khi thì nút làm Tám quặn người lên.Tôi bú vú Tám thật lâu, Tám khều khào kêu không ra tiếng. Tôi thừa cơ Tám đang dang mình ra thì nhanh chóng luồn tay vô cạp quần Tám mò liền. Tôi bụm đúng cái *** Tám mà bóp nhè nhẹ rồi lại doãng tay ra mà xoa vun lên hai bên mu, những sợi lông lạo xạo dưới tay, làm Tám rúc trốn dưới nách tôi.Tôi phết hai mu, chẻ ngược mớ lông và kê cạnh ngón tay vào đẩy lên xuống chỗ cái khe làm Tám giựt mình khép chặt đùi lại. Tôi thấy ướt mẹp, tôi biết Tám đã xuất nước nhờn ra từ lúc tôi bắt đầu nghịch và bú nút vú Tám cũng nên.Đúng là tôi quá mức tham lam. Trong khi miệng ngậm đầy một bên vú, bú nút chụt chụt, cắn lôi cái núm vêu ra, thì một tay lại xoe xoe cái đầu vú bên kia của Tám như trẻ xoe nhử dế trong hang, làm Tám cồn cào vật vã. Nói nào ngay Tám ngon lành thật, hai vú đầy và dầy, nhưng không cứng sượng hay mềm ẻo, khiến tôi mân mê hoắc bú đều thấy hay vô biên.Tám gọn người mà có cặp vú thật hết xảy. Bàn tay tôi xòe rộng bản mà vẫn không ôm kín được trọn cái vú. Bóp cách gì nó cũng phều phào lòi chỗ này chỗ kia. Tôi phải túm nén mà nó vẫn duềnh duềnh ra đó.Tôi tấn công làm Tám không kịp thở, giống con cuốn chiếu bị đùa phải thu rúm người lại. Tôi biết Tám nhột càng trêu thêm. Vậy mà tôi vừa lò mò đút tay vào lưng quần thì Tám đã phản ứng bằng cách kẹp ngay đùi lại và gồng tay đè chặn nói van lơn : đừng cậu, nghịch vú thôi đủ rồi, đừng mò vào đó bẩn, chưa rửa. Tám nói trống không, ra vẻ ngang hàng với tôi. Điều đó không làm tôi bực mà mục tiêu của tôi là phải lòn được chỗ háng Tám. Tôi cắn mạnh vào vú khiến Tám phải buông tay chặn đè tôi kêu rú lên : ui ! cắn đau quá. Nhân lúc đó, tôi ấn tay vào, như đã nói gặp đúng cái vũng nhớp nháp bên trong.