Dường như Tám có linh tính bị nhìn trộm nên hỏi gióng giả : ai đó. Tôi phải nhanh chân bước đại lui ra xa và vờ như tình cờ đánh tiếng : thấy đèn để tưởng ai quên tắt nên định ra cúp. Tám vội vàng kéo cửa khép lại, tôi vu vơ nói liên miên : đêm nay sao nóng ruột khó ngủ quá.
Tám im im không nói gì, nhưng tôi nghe xột xoạt và tiếng Tám đứng lên. Đợi Tám bước ra, tôi hỏi nhóng : bộ ăn gì trúng sao mà đêm hôm còn đi ngoài. Tám bẽn lẽn nói : ai biết, tự dưng bụng chọt quá mà đi hổng được. Tôi tỏ vẻ quan tâm nên căn dặn : liệu lấy dầu mà xoa để tiêu chảy hay bón thì mệt lắm.
Tám vẫn nghĩ là tôi chưa kịp nhìn thấy gì, nhưng thằng cu con trong quần tôi thì đã nháo nhào muốn nhảy xổ ra. Nó đâm ngang một gậy, trông lù lù như cán dù đang bung, cũng may Tám không đeo kính, chứ chắc tôi quê dữ.
Tám đi vào chỗ nằm, tôi ơ hờ bước theo sau. Thấy tôi tính chun vô thì Tám la : khuya rồi, hổng lo về ngủ còn vô bếp làm chi. Chẳng hiểu sao tôi lanh mồm lanh miệng đáp lại : thì khát nước phải vô uống miếng chớ. Vốn cái tủ lạnh để trong bếp, nơi chất nhiều chai nước đun sôi lọc kỹ nên tôi phăng ngang mà trúng phóc.
Tôi bị ám ảnh vì cái *** của Tám nên ngó ngu ngơ. Con cu giựt rần rần, tôi chỉ muốn đè đại Tám mà sờ cho đã. Tám càng lúc càng thấy tôi lừng khừng thì giục : uống đại rồi về cho tui gài cửa ngủ chớ.