Thậm chí đêm tối mò mò, cảnh vật im ắc, tôi chun vô âm thầm mà Tám cũng ngại. Tám muốn tôi yêu, tôi nựng mà nhát. Tôi bóp được hai vú rồi mà Tám còn năn nỉ tôi về ngủ đi. Có đời thủa nào đàn ông đang bóp vú đàn bà mà biểu thôi ngưng, cha nào làm nổi, tôi xin nhận làm sư tổ.Phương chi tôi bóp mà hai vú Tám cứ dần cứng mọng. Tôi chắc Tám sướng mười mươi, chẳng qua phản kháng có lệ vậy thôi. Điều này tôi càng chứng mình rõ khi tôi thọc được tay vô quần Tám. Tôi thấy rằng hồi này Tám hổng bận lót nữa, tôi biết Tám sẵn sàng để tôi vọc *** cho dễ, nhưng tôi hổng nói ra, sợ Tám quê.Tôi mò mò *** Tám, vuốt dọc cái khe, lầy nhầy cục thịt lồi và hạt le nhộn nhạo ở đầu ngón tay. Tám nhột nhột nên quặp ngay ngón tay tôi giữ lại. Tôi cong cong đầu ngón và cùng lúc Tám co hai vai định đùn cườm tay tôi ra thì tôi giúi mạnh vô sâu trong lỗ làm Tám nhảy dựng nín thở.Tôi rõ Tám đang lịm đi vì sướng nên giữ êm êm ngón tay một thoáng, chờ Tám bình tĩnh thì tôi xóc xóc ngón tay làm cả mu, cả cục thịt lồi, cả hạt le đều nháo nhào bị vò, xủi, Tám chỉ còn nước dạng toẹt hai giò ra cho tôi xục *** Tám tới nơi. Lúc đó Tám buông lơi cả người, dạng rộng *** ra cho tôi mò, tôi chọt.Tôi hiểu tâm lý đàn bà nên tay nào nghịch *** thì nghịch, còn tay kia tôi nhè hai bầu vú Tám mà bóp, xoe núm vú, Tám chỉ có nước đổ hắt hào quang ở mắt mà thụ hưởng cơn nứng tàn phá bạo liệt thôi. Khi tôi ngưng với những cú rà rà nhẹ nhẹ thì phải nói *** Tám thành một hố vữa chớ không còn là cục thịt mềm khô nữa.Tôi giỡn ghẹo Tám : anh làm vậy em chịu hôn. Tám xí dài một tiếng và lảng tránh đáp lời. Chẳng nói ra, chắc ai cũng biết là tôi leo lên bụng Tám mà đụ để Tám nứng tới bến tới bờ luôn. Tám ngủ một giấc bẫm, nên hốt hoảng khi tỉnh dậy quờ tay không thấy tôi đâu. Đến khi nghe tiếng tôi hỏi từ phía ngược lại thì Tám có vẻ gắt gỏng : chớ ông làm gì ở dưới mà nằm xoay ngược đầu lại. Tôi tủm tỉm cười, Tám lầu bầu : nhìn mặt nham nhở thấy ghét.Tôi vuốt giận Tám nên con cà con kê nói vô : chớ bà ngủ vùi, nằm một mình chán ngấy, tui phải kiếm chiện gì coi chờ bà dậy chớ. Tám hứ một tiếng quẹo đeo, ra điều chê trách : nhìn gì hổng nhìn, đi nhìn tầm bậy. Nói xong, Tám khép chặt hai giò lại, quay ngoắt đi, chìa mông ra phía tôi.Biết Tám lẫy, tôi phải xuống nước năn nỉ : chèn ơi, người sao dễ hờn chi dzậy hổng biết. Thì em ngủ, tui dòm cũng là còn nguyên đó, có mất mát đi đâu mà em nhăn. Chớ hổng lẽ em bắt tui nằm ngó lăm lăm nét mặt em thì lâu kè kè sốt ruột dữ.Để giải hòa, tôi áp tới ôm lấy Tám. Chị nàng vùng vằng né tránh và đẩy xô. Tôi ôm chặt lấy Tám, chị nàng giẫy đùng đùng, tôi phải khóa chặt hai cánh tay Tám bằng cái ôm xiết, Tám mới hết cục cựa, nhưng vẫn càm ràm : người ta ngủ mà đi dòm tào lao, bộ nó ngộ lắm sao mà cha nào cũng say sưa ngắm mê ngắm mệt.Tôi nói lụng bụng mà hai bàn tay phải mò kiếm vú Tám bóp tha, một lúc Tám mới nguôi ngoai. Tám biểu tôi : bất đắc dĩ mình đụ nhau là đủ rồi, anh đừng tọc mạch dòm chỗ đó hoài, dị lắm. Tôi câu mâu hỏi lại : sao em gọi là kỳ, nó đẹp chớ có xấu xí gì cho cam mà em giận lẫy nó.Tám phụng phịu : nhưng mà em không thích, chỗ đó chỉ để nắc nhau thôi, còn thì đừng dòm. Tôi cười hề hề xí xóa lỗi : em nói ngộ dữ, trời sinh ra chỗ đó lắc léo là cốt để đàn ông nhìn. Em nghĩ coi có tía nào lấy vợ dzìa mà chay tịnh hổng dòm nó hun. Phương chi người ta ví nó như bông hoa, như cánh bướm, như quả thị, như con dấu, đàn bà làm sao hiểu nổi vẻ đẹp ẩn lậu bên trong của nó mà phê với phán.Tám có vẻ chưa thuyết phục nên cãi : anh khen hà rầm là tại mấy cha ham dòm chớ đâu phải nó quyến rũ mấy cha. Bất quá nó là chỗ để tụi tui đí đái, còn hơn nữa thì để có nơi cho thằng nhỏ chun ra, mấy cha lợi dụng làm tùm lum rồi còn ca còn kệ.Tôi bắt cười muốn chết nên phải vội bụm tay vô miệng để Tám khỏi tự ái. Vậy mà Tám cũng quặc tôi : tui nói hổng phải sao mà ông còn chúm chím chọc quê tui. Tôi đành phải ôn tồn giảng cho Tám hiểu : nào anh có nói là em sai đâu, nhưng em nói chưa đủ. Nè, em nghe coi, đàn bà lấy chồng để làm gì, nếu hổng phải để khoe những của sâu kín trong người.Tám khăng khăng đôi chối : ai khoe, tại các ông ngay đêm đầu tiên về đòi lột hấp tấp. Tụi tui sợ thấy mẹ mà mấy cha cứ hết lột áo lại lột quần. Cha nào cũng tươm tướp bợ dzú, bợ hông và khen rầm trời rầm đất. Tụi tui điếng hồn thì nào mấy cha bóp, mấy cha tha. Nói thiệt lúc đó muốn đạp mấy cha lọt sàng cho rảnh, chớ chi mà phá dữ tợn hổng biết.Tôi cười khì khì hỏi mắc mỏ : rùi có đạp được hôn ? Tám có vẻ bẽn lẽn lí nhí đáp : ở đó mà mấy cha cho tụi tui đạp. Cha nào cũng khóa tay, khóa giò tụi tui rùi còn hun, còn hít, thậm chí tụi tui sợ chết cha mà mấy cha cứ xấn xổ đè đại ra mè nheo đòi ngậm ti, đòi bú dzú.Tám kể một thôi một hồi, tôi lâu lâu lại đót vô chọc : thì họ bú để họ bú, sao mấy bà lại xuội lơ ? Tám hục hặc : chớ ông nói tui phải làm sao. Lưỡi mấy ông như lưỡi lằn, lưỡi mối, chọt bậy tứ tung, tụi tui nhột đành buông xuôi, chớ càng chống cự, mấy cha càng hung dữ.Tôi ra vẻ biết lỗi nên nhỏ nhẹ nói với Tám : em nói đúng, tại tụi anh nhịn thèm lâu ngày nên thấy dzợ là áp tới làm hung. Nhưng chính chỗ đó mà tụi mình thương nhau đậm. Em nghĩ coi, khi không hai người dưng khác họ ở tận đâu đâu đùng cái thành vợ thành chồng. Rồi cũng chính cái chỗ mà em lơ là coi như nơi đi tiểu thì tụi anh lại cho đó là thiên đường hạnh phúc. Tám lổn nhổn than : hạnh phúc mẹ gì, mấy cha tấn đau chết cha, lại còn chảy máu nữa, ở đó mà thiên đường. Tôi cũng cãi chày cãi cối : thì tại lần đầu bóc tem nó phải rách chút đỉnh chớ, nhưng sau đó thì em có thấy sướng hôn. Tám khè khè khịt mũi bác lời tôi : sướng gì mà sướng, ngay đêm đầu mấy cha đè con người ta tới hai ba lần, rát ơi là rát, sướng chỗ nào.Tôi chọc Tám : em nói hổng sướng, chớ sao tui mới hun và bú sụt sụt em đã gào lên đòi nắc là sao. Tám trẽn quá nên nói lảng : nói chiện với anh nghe lãng nhách. Anh móc, anh cào, anh măn, anh vọc rùi anh bú, anh nút, tui chưa kêu làng kêu nước là may. Nói thiệt, thịt da tụi tui mà mấy cha xủi hoài xủi miết, tui nghĩ dẫu có là cái xe bu đô dơ hay cái cái bốp cát, mấy cha nhủi hoài cũng móp nữa là.Tôi nhâu nhâu hỏi Tám : đâu móp chỗ nào đâu, hay ngược lại nó phình ra là khác. Tám gạt phăng đi : thôi, nói hổng lại cha đâu. Nằm hoài sao, lo dậy mà kiếm chút bỏ bụng chớ. Rồi Tám xô tay mò vú của tôi ra, dứt khoát ngồi lên. Tôi cũng phải làm theo.Tôi nhanh nhẩu nói với Tám : em ở nhà, để anh chạy ra mua món gì về ăn luôn. Tám chưa kịp trả lới thì tôi chêm liền : nhà hổng có ai, em cứ ở truồng cho mát, anh chạy về liền. Tám lụng bụng, có vẻ không khứng nhưng rồi cũng lửng lơ. Tôi nhìn Tám đứng lừng lững với vóc người đẫy đà, hai vú cương mọng và chỗ háng lông mọc sum suê, tôi quét một vòng tay gạ : hay là mình nhịn một bữa đi, anh thấy em như dzầy, anh hổng thấy đói nữa.Tám phải vội đun tôi như đun chiếc xe thổ tả hết xí quách : thôi mà, đi cho rùi. Chút dzìa rùi mằn lại, sao mà ham hố chi, ham hố dữ, hổng biết ! Tôi cun cút bước đi mà mặt còn quay nhìn lại, Tám giỡn lấy hai tay che lấy vú : tui che rùi, yên chí đi đi. Tôi giỡn lại : em che dzú chớ còn cái gì em lại để thè le ra kia.Tám quính quíu, xóc tay lùm xùm che chỗ này, chỗ nọ. Tội nghiệp, tay thì chỉ có hai mà của nả thì đến ba nên chị nàng luộm thuộm che hoài vẫn không xuể. Tôi cười rần rần, đi lui và hai tay múa chọc Tám : tui đi nghe, ở nhà rửa sơ chút, tui dzìa tụi mình ăn liền. Tám hườm hườm khi nghĩ ra chỗ móc méo của tôi nên phụng phịu : có nhiu, nói hoài.Tôi rút nhanh như chớp. Tất ta tất tưởi dzọt ra ngoài đường, lòng phớn phở nghĩ lo mau quay về để Tám mong.Tôi đi loáng cái đã trở về liền, vừa thoáng thấy, Tám đã hỏi : đi mau dzị ? Tôi cười cầu tài : thì sớm sớm còn lo dzìa mí em chớ. Rùi Tám chợt nhìn thấy mấy khay xốp đựng lơ thơ mấy món chút nị, chị nàng lại gắt gỏng : dzị chớ ông hổng ăn uống gì sao mà mua có nhiêu ?Tôi nói dối Tám : anh ăn rùi, đây là mua phần em thui. Tám ngó sững tôi và la lối lên : cha xạo ke, ăn chi mà mau dữ dzị. Nhìn miệng cha trơn lu mà nói dóc, cha nhịn đói thì có. Tôi biết mình lỡ trớn nên nói cho xuôi : thì ăn nãy giờ no bụng rùi còn chứa vô chỗ nào nữa mà em chê dóc mí láo.Tám hiểu ra, ngồi thốc dậy túm lấy tôi đấm thùm thụp : nói bậy nói bạ. Tôi la làng vì sợ rơi rớt mấy món cầm trên tay. Tám hùng hổ vung tay vung chân làm người rung lên từng chặp, tôi bị rối loạn vì mớ bầu bí khua rộn ràng. Tôi vừa đỡ vừa hét : đừng đấm đá nữa, lỡ nó rớt đầy ra đó thì làm sao gắn vô lại.Tám càng giận hung nên càng áp vô tấn công tôi. Tôi phải ôm cứng lấy Tám để giằn cơn thịnh nộ xuống. Tám mệt nhoài vì bị tôi đeo cứng từ phía sau, vít chặt lấy hai bầu ngực làm Tám khó thở. Một lúc nghe Tám thều thào : buông tui ra, mệt rùi, cha làm tui bứt hơi muốn chết.Tôi dè chừng buông từ từ, Tám mệt thiệt nên ghé ngồi vô đi văng. Tôi tiu nghỉu như con mèo bị cắt tai. Tám lều phều ca cẩm : ông dọng tui tanh bành té bẹ, phí hao sức lực mà ông còn bày đặt nhịn thì sống sao nổi. Xem ra Tám thương và lo cho tôi, nhưng quả tình tôi chẳng thấy đói chút nào.Cứ nghĩ đến hai đứa xả láng đánh vật nhau, dẫu có nhịn luôn ba bốn ngày cũng hổng mất sức. Nhưng để Tám yên tâm, tôi pha trò : thì em hổng nghe ông bà ta nói sao, miệng bú, nhai tầm rầm thì đói chỗ nào mà em lo. Tám nói mà nghe muốn thút thít : nói chiện dzí cha mệt cầm canh, chiên nói tầm xàm. Cha bú cái dzú da thì có chút chi dzô họng mà nói no, còn cha ăn gì đâu mà kháo là ăn với tọng.Tôi bắt phì cười, nên dòm lom lom vô khoảng háng Tám mà gãi đầu gãi tai. Tám lại chợt hiểu ra nên nhớm tới muốn thụi tôi hồi nữa. Tôi lại giảng hòa bằng cách nói : thì cũng là ăn, chớ em nói hổng ăn có cách nói nào khác chỉ cho anh biết đi. Tám bãi buôi có vẻ giận : cha nghĩ tục rùi nói tía lia, ai mà nói lanh cho nủi.Tôi gạ chị nàng : thôi em ăn đi cho đỡ đói, rùi còn… Tám xô hất lời tôi ra : hổng có rùi gì nữa, ông đừng gạ gẫm tui, mệt rùi, ông lo đi đâu thì đi, tui đóng khóa cửa nằm mình ên cho phẻ. Tôi xuống nước năn nỉ : nói chơi mà em cũng quạu, hai bác vắng nhà mình mới cơ hội bên nhau đã đời đã điếu, em lo cằn nhằn hết ngày hết buổi, phí đi.Tám nhăn nhở hỏi lại tôi : thèm ăn cũng phải điều độ, chớ có đâu như ông gặp đâu xâu đó, làm như tui trốn nợ trốn nần ông từ hồi nào. Tôi làm ra vẻ đau thương, nói lí nhí đẩy đưa : chèn ơi ! sao em cứ trách móc nhau hoài. Thì em thấy tui cũng đã giữ điều độ còn gì, bữa hai ông bà có nhà thì đêm đêm tui xuống mò em một lần thui, có ham hố chi đâu.Tám bĩu dài môi ra nhạo : phải, ông tử tế vá mà. Thử tui hổng hất ra coi ông có chịu lỏn lên nhà hôn. Thả sức để ông dê thì chắc sáng ra tui dậy cũng hổng nủi, có nước người ta tống cổ tui đi, chớ ở đó mà chờ ông xử đàng hoàng. Tôi chỉ còn nước cười trừ và lỏn lẻn để Tám vớt vát thương.Tôi lăng xăng bóc lớp giấy bóng kiếng ở các khay xốp, rồi đưa miếng này miếng khác cho Tám. Chị nàng có vẻ xúc động nên lưỡng lự, sau cùng thì nói : ông hổng ăn, tui cũng hổng ăn. Tôi đành phải cầm thêm một miếng và hô hào nhau cùng ăn. Bấy giờ Tám mới chịu ăn nhín nhín.Thú thiệt, tôi ăn mà chẳng thấy ngon miệng vì sự háo hức cứ đè chẹn lấy cổ họng tôi. Ăn làm sao yên khi Tám vẫn ở nguyên trong trạng thái của bà Eva. Mỗi lần Tám đưa tay nhúc nhích thì hai bầu vú rung kịch liệt, tôi còn lòng dạ nào mà cắn cho xong. Tôi chỉ ước mong quẳng ngay miếng xôi mà bặp vào cái cục thịt của Tám, chắc còn thơm và ngon hơn bất cứ gì khác.Đã vậy Tám còn ngồi hỏng hơ, hai giò khuỳnh khuỳnh khiến cho bướm chập chà chập choạng, tôi muốn hoa cả mắt. Tám ngồi im mà tôi lại nhìn ra từng bụp bụi từ trong đó bay ra, trông tựa nhụy hoa rắc hương, thơm lừng khắp cõi. Mấy lần tôi nghẹn lên nghẹn xuống, nuốt trợn trạo vì thiếu nước bọt nên mắc ên ngay cần cổ.Tám tưởng tôi không quen ăn món khô nên giục : anh uống chút nước cho dễ trôi. Tôi ấp úng nói : hổng phải tại khô rang mà nghẹn, nhưng vì anh hổng hợp mấy món này. Tám có vẻ tội nên nói vô : vậy mà anh hổng mua thêm món nào anh thích ăn cho dễ. Tôi pha trò ngay được : ối, món đó ai mà bán, có sẵn đây mà đã được phép nhâm nhi đâu.Tám la hoẵng lên : đồ quỉ, hở cơ là nói bậy. Và Tám lắc một cái, tôi thấy muốn xỉu, ai đời hai bầu vú tung tăng làm tôi càng nghẹn cứng. Đến nỗi Tám phải lóng róng đứng ngay lên : thui, tui đi chỗ khác, để ông chết nằm lăn ra đó tui mang họa. Tám bước đi, dáng bà Eva rún rẩy làm tôi càng thêm bức bối. Tôi chạy theo như đứa trẻ đói khát than van : cho anh ngậm tạm chút đi để anh nôn vá trời.Tám giùng giằng, lúng túng, không hiểu nên cho hay nên ngưng. Nhưng thấy mặt tôi chảy dài thiểu não thì Tám lại ra điều kiện : ngậm chút thui nghe, còn để tui ăn một miếng, chớ ông nhằn nhằn, tui nhột thì ăn đếch gì được. Tôi ừ ào cho xong, Tám đứng hẳn lại nói dõng dạc : đó, tui cho đó, ngậm thì ngậm đi. Tôi mừng hết lớn bên lăng xăng đứng nghiêng đầu mà lách vô cánh tay Tám bặp cái vú nút lia lịa. Tám lễn thễn như con heo nái bị đứa con bu, nghiêng nghiêng người cho tôi thoải mái. Tôi bặp được mấy cái, thấy núm vú Tám lọt êm vô đầy miệng rồi thì bắt đầu nút mà tay loăn xoăn vò vò hai bầu vú của chị nàng. Tám đang nhai nhồm nhoàm cũng phải lúng búng la lên : lợi dụng, lạm dụng, ai cho mò, cho măn, cho vọc, cho vò. Ông xin ngậm chớ có xin rờ bóp nút đâu. Tôi ư ư mà có chịu nhả vú Tám ra đâu. Xem chừng hổng làm sao đẩy hất được thằng mặt lì, Tám đành kệ, đứng nhai tiếp để tôi muốn nút thì nút, muốn bóp thì bóp, muốn măn thì măn, muốn mò thì mò.Tôi bú giựt vú Tám dữ dội làm Tám có lúc lển xển đứng hổng yên, hai giò lắc lư đưa đẩy, tôi phát mê tơi nên bú vẫn bú, rờ vú vẫn rờ mà một tay thì đã mon men xoa xoa lên lớp lông giữa háng Tám.Tám đã từng quen kiểu tôi đeo địu cứng nơi chị để thừa hưởng việc ngậm ti giống đứa trẻ lẳng nhẳng vòi vĩnh mẹ, nên chị có vẻ không mảy may quan tâm. Trái lại chị còn bông đùa với tôi mỗi khi tôi đùa nghịch : im im cho tía nghịch cho rùi, phá kiểu này cũng hay, vừa có lợi cho tui mà cũng vừa tiện cho tía.Tôi có vẻ ngơ ngác không hiểu, trợn tròn xoe mắt thì Tám cắt nghĩa : chớ hổng phải sao, tía đeo theo chằm dằm, có lấy nước sôi dội, cha cũng hổng nhả. Tui còn công chiện phải làm, thà để cha tòn ten mà tay hổng ngưng, chớ để trưa rày trưa rật, cậu mợ cằn nhằn chịu chi thấu.Tôi cười hề hề, Tám dùng ngón trỏ xỉ xỉ vô trán tôi : người đâu lỳ tổ mẹ. Tui mà hổng đứng thì có nước cha xà quầng cũng chết, mặt cha dài ra thiểu não cách gì. Cho nên đứng im cho xong, cha tấn cha giụi, cha bưng, cha bợ, cha lật, cha vạch, thà là dzị còn hơn để cha đè, cha lột cũng bằng không.Quả tôi bậy thiệt. Nhưng mà cản sao được khi tôi đã lỡ ăn quen mấy món đồ của Tám. Tôi có thể chịu thiệt thòi, không thăng lương, thăng cấp chớ biểu tôi đừng xớ rớ im lìm bên Tám thì e tôi hổng nghe.Thời gian ở nơi nhà hai bác, tôi hà rầm mon men theo gạ Tám hoài. Cũng may còn hên chưa lần nào bị bắt tại trận. Tôi cũng e sợ lắm chớ, thậm thà thậm thụt như thằng ăn trộm. Nháng thấy Tám vô bếp, tôi lỏn theo, miệng bô bô đánh tiếng để coi có ai lảng vảng gần đó. Chừng nghe êm êm thì chụp giựt kéo lôi, tôi đẩy Tám vô tuốt phía sau kho, lật bà lật bật bứt nút áo và lật yếm mà hun xì xào rồi a thần phù ngậm nút đại.Tám đã quính mà tôi còn quính hơn, hầm hầm hổ hổ như ăn cướp. Nói nào ngay tại thèm mà mang đọa. Lắm hôm giựt đứt đại dây lưng quần Tám, xấn đè ngang xương, bạ bao gạo hay đống củi, hoặc nằm kềnh luôn ra nền kho, hoặc dựa ngay lưng vô vách, miễn sao xục cho được mới chịu.Tám có bị cấn bầm mông, lằn đít, hoặc mang dấu khắp đùi thì tôi cũng lơ mặc, chớ để nó tích tụ trong người thì học hành hay làm ăn gì cho xong. Chỉ sau khi tống được mớ tào lao ra khỏi người và Tám lầy huầy lo túm bụm lau lia hoặc trút bỏ đồ lót vào xó nào đó dấu, nhăn nhó chê trách, thì lúc đó tôi mới năn nỉ ỉ ôi : thôi mà, lỡ rùi, có chút dzị cũng càm ràm, tha đi mà. Bộ chỉ mình tui hưởng cái sự sung sướng hay sao.Tội nghiệp, tôi chưa thấy ai chịu đựng giỏi như Tám. Bữa nào nghe Tám than van, tôi cũng hứa bừa hứa đại, tưởng là hổng bao giờ còn có chiện ẩu xị nữa, vậy mà chưa được một hôm chứng nào lại tật đó. Cũng bởi vì Tám ngó ngon tổ chảng; trừ phi anh chàng nào liệt dương hoặc có bịnh, chớ còn đường đường thanh niên cường tráng, đố ai giữ được sự tịnh tâm.Tôi rủ rỉ kể với Tám : nhiều khi tui cũng muốn đứng đắn chớ mà lỡ sanh ra giống đứng đái nên giữ hổng trọn. Ai biểu trời cho bà nhiều thứ ngon quá cỡ mà tui ngó phát mê. Tám hứ hứ thì tôi nói tiếp : hổng phải sao, ngó cặp bưởi của bà chưa chi tui đã phát nực, lột ra rùi nút nút mấy cái mới ngọt mát làm sao. Lại thêm cặp mông bà xàng ràng thấy muốn cắn, bà lúc bà lắc, bà đánh đòng xa, tui nói thiệt, chưa đè bà ngay tại giữa chỗ đông người là tui còn nể trọng bà đó nhe.Tám lắc đầu chịu thua cái tật lớn gan lì mật của tôi. Nên tối tối lo ràng lo cột cửa lại mà tôi thì liều lĩnh hăm đạp bung phá hỏng nên Tám cắn răng phải mở. Tôi mò vô được thì Tám làm mặt giận. Thế nhưng, chỉ cần tôi tốc được chuối chiên của Tám lên măn vò núm vú và bú nút thì Tám đã hết ọ ẹ. Nói gì khi tay tôi thọc được vô quần Tám vò rối nùi mớ lông lạo xạo, còn cố ý cọ con cu cho Tám tưởng tượng thêm thì chính Tám lại ra giá : tía lần xần mệt vá, làm tui nứng tổ cha.