Tôi còn nhớ Anh cũng táo tợn lắm, dám mở tung khuy áo của chị Hảo mà hôn hít lên nhủ hoa của chị làm chị phải oằn oại cả người. Đến khi tôi thấy bàn tay của anh chui vào quần của chị. Thì tay tôi cũng tự động đưa vào đáy quần của mình. Cũng may sau đó có tiếng xe Vespa của ba mẹ tôi về, nếu không anh và chị Hảo còn tiến xa tới đâu nữa. Và lúc đó chắc tôi phải hét to lên vì thèm muốn.
Đêm đó nằm bên cạnh chị Hảo tôi hỏi chị có yêu anh Phong không? Mà để cho anh ấy gần gũi vậy. Chị cười như nắc nẻ rồi đáp:
– Cái con ni mi dám rình coi hỉ. Yêu hay không chuyện chi đến mi. Nếu mi ưng hắn thì tau nhường.
Rồi chị nói anh chưa hẳn là người chồng lý tưởng để chị chọn chung thân. Chị còn muốn tìm hiểu và lựa chọn nhiều thêm nữa. Tôi nghe vậy thấy thương cho anh mà buồn cho chính mình.
– Hiền, bộ giận anh hả?
Tôi giật mình ngửng lên thấy anh đang đứng trước mặt tôi từ lúc nào
– Không, Hiền … giận anh chi mô. Răng anh hỏi rứa?
Tôi lúng túng trả lời.
– Sao Hiền không nói gì mà chạy ra ngoài này?
– Anh ni sao bữa ni hỏi chi nhiều quá. Chị Hảo về rồi tề.
Anh cười nửa miệng cầu tài. Quay lưng đi về phía cổng để đón chị Hảo. Còn tôi thì lại mải mê nghĩ về những chuyện cũ…
… Rồi tình hình chiến sự trở nên ác liệt. Lịnh tổng động viên ban hành. Anh đến nhà từ giã chị Hảo và tôi để lên đường nhập ngũ. Tôi còn nhớ anh còn trêu tôi một câu:
– Khi vào quân đội biết đâu anh quen được một ông đại đội trưởng đẹp trai nào đó mang về giới thiệu cho Hiền một ông nhen.
– Xí. Cái anh ni. làm như người ta ” ế ” không bằng
– Chớ hồi chừ anh có thấy đứa mô bên cạnh o ( cô ) đâu nì.
Tôi phát mạnh vào vai anh vì tội nhái giọng Huế của tôi. Và nói.
– Anh coi chừng, mai mốt anh đi rồi em kiếm một ông đẹp trai về cho chị Hảo để thế anh thì đừng trách.
Anh le lưỡi nhún vai ra điều sợ tôi lắm.