Từ ngày Thuận có mối dây quan hệ xác thịt mật thiết với cô dược sĩ xinh đẹp và quí phái Christine, chàng trở nên kín đáo khác thường. Thuận tự tạo cho Tâm cái cảm giác, chàng là một người rất chân chỉ, từ khi Tâm bị bịnh phải nằm tịnh dưỡng, hàng ngày Thuận đi về rất đúng giờ. ít thấy khi nào chàng vắng nhà ban đêm ngoại trừ một vài lần Thuận gọi về từ xưởng sửa xe nói cho Tâm biết rằng, chiều nay chàng sẽ đi thư viện truy ớm một cuốn sách kỹ thuật, có thể sẽ về trề hơn thường lệ. Và Tâm hoàn toàn không chút nghi ngờ. Đó là những lần Thuận và Christine không thể hò hẹn nhau tại nhà nàng vào buổi tối vì có mặt của cha mẹ nàng. Họ hẹn nhau ở những chỗ khác, ăn uống qua loa rồi tìm một cái motel nào đó, đưa nhau vào lâm trận liên miên.
Quả đúng như kinh nghiệm đã nhắc nhở cho Thuận biết, từ ngày Christine ăn trúng bả dục tình của Thuận rồi, nàng mê Thuận như điếu đổ và rồi nàng lao đầu vào những cllộc làm tình điên mê bất cứ lúc nào Thuận ngỏ ý.
Khác hẳn với dáng vẻ đạo mạo trí thức của Christine bên ngoài. Bây giờ Thuận là “con ong đã tỏ đường đi lối về…”, còn Christine là người “biết mùi chùi không đi…”
Cả hai đều có lý do để hẹn hò và cho nhau những giây phút ái ân nồng cháy. Họ quên hết những bối cảnh chung quanh, sống hết cho nhau bằng những cơn thống khoái miệt mài.