Nhìn dàn máy hát đất tiền bên trong phòng ngủ của Christine, tự nhiên Thuận buột miệng nói ra một câu rất chân thành:
– Dàn máy hát đẹp quá ! Chắc cả đời, không bao giờ anh có hy vọng mua về thưởng thức.
Christine thích chí, khoe tiếp:
– Anh nói đúng đó, em phải bỏ xuống một số tiền khá lớn tới trên sáu chục ngàn để mua dàn máy này đó. Anh Thuận biết không, một sợi dây nối vào cái loa thôi giá cũng đã trên một trăm đô một sợi, cho nên âm thanh của dàn máy này nghe vô cùng tuyệt hảo. Vừa nói, Chnstine vừa lăng xăng kéo tay Thuận đi vào:
– Vậy là anh cũng thuộc dân yêu nhạc. Mời anh vào đây nghe thử xem âm thanh của cái máy này nghe có thích không anh.
Dĩ nhiên là thích rồi. Bước được vào bên trong căn phòng riêng rẽ của một người con gái đẹp đã là một cái thích, lại còn được cô gái đẹp đó ra chiều cởi mở thân mật, không giữ gìn gì cả thì còn có gì thích hơn. Cho nên Thuận nghe lời cô gái mời vào hẳn bên trong căn phòng có bầu không khí lâng lâng kỳ lạ.
Căn phòng trang trí thật đơn sơ nhưng không kém phần thẩm mỹ. Chỉ có một chiếc giường nhỏ loại đắt tiền nên trông rất sang trọng, một tủ sách với một dàn máy stereo như Christine đã từng giới thiệu. Nàng lựa ra một dĩa hát có cả hình ảnh lẫn âm thanh mở ra rồi hai người cùng ngồi bệt xuống thảm thưởng thức âm nhạc, những hình ảnh lãng mạn đa rinh của cặp trai gái diễn tả theo bài nhạc làm cho cô gái trở nên mơ mộng khác thường.