Thuận nghe Tâm nói đến một trò chơi đầy hào hứng, cũng chẳng cần hỏi han thắc mắc thêm, ra lái xe đến thẳng nhà của vợ chồng Thủy và Hoàng. Vừa đến nơi, Thuận đã thấy hai vợ chồng Thủy Hoàng cùng với Tâm đang ngồi rất ung dung tươm tất nơi phòng khách như không hề có chuyện gì đã sảy ra trước đó. Ba người họ cố tình làm vậy là để tránh cho Thuận khỏi bị bỡ ngỡ lúc chàng chưa hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Thế thôi! Họ cho rằng sau khi Thuận đã hiểu rõ mọi việc rồi thì chắc rằng chàng sẽ thỏa hiệp được trò chơi ngay thôi.
Họ kéo nhau đi ăn tại một nhà hàng Tàu cách nơi đó không xa lắm. Trong khi ăn, Hoàng nói với Thuận:
– Lâu quá rồi chúng ta không có dịp cùng đi ăn hung với nhau. Hôm nay Tâm và Thuận để cho chúng tôi đãi hai người một bữa.
Bữa cơm chiều qua đi nhanh chóng, dường như tất cả bốn người họ đều không mấy quan tâm đến bữa ăn. Họ ăn uống qua loa cho nhanh rồi về nhà vợ chồng của Thủy Hoàng.
Vừa bước vào nhà, Thủy là người vui vẻ lên tiếng trước, nàng vừa nói vừa lẳng lơ nhìn Thuận :
– Không biết anh Thuận có vui lòng để Tâm đó cho anh Hoàng của em săn sóc, còn em sẽ đích thân “lo lắng” cho anh, chịu không?…
Có lẽ Thuận bắt đầu hiểu phần nào câu chuyện, chàng ta chưa biết phải phản ứng ra sao thì Thủy đã cầm lấy tay của chàng và nũng nịu :
– Nào, anh Thuận, chúng mình bắt đầu đi…