Bởi vì, nếu nghĩ được một cách sâu xa, đàn ông các anh sẽ hiểu ngay rằng, đàn bà con gái dù có muốn tiết hạnh, dù có một lòng thủy chung đến đâu và đạo đức đến đâu đi nữa, đến khi bị lột hết quần áo ra, rồi bọn đàn ông lấy con cặc cương cứng, nó giống in như đốm lửa thần, châm vào bó rơm, tức là đút con cặc vào lỗ lồn của chúng em thì chúng em lập tức nó bùng cháy ngay, cho dù họ có muốn cho nó không cháy lên hay không họ cũng không chủ động được. Điều này cho thấy, hàng vạn triệu người đàn bà trên thế gian này, tất cả chỉ là những bó rơm khô tất cả chỉ là những cái lồn thụ động.
Nếu người ta bắt buộc một vật thụ động là những cái lồn của người phụ nữ phải có những phản ứng tự chủ, thì người nói ra câu nói đó, quả thực, chưa hiểu biết chút nào về đàn bà. Nói gì đến việc trách người phụ nữ hoang dâm lăng loàn. Hồi xưa, em có quen với mấy người bạn chán đời quyết chí bỏ đi tu tìm về nguồn tâm linh hạnh phước, đến khi nó bị một ông thày giáo đẹp trai và khéo léo cám dỗ, lột quần ra đụ cho sưng cả lồn ra, mới tâm sự với em rằng : “Chiến đấu với tà ma quỷ dữ để tích đức tu thân thì dễ, nhưng chiến đấu với chính những réo gọi của những cơn động cỡn nứng lồn thì khó khăn tận mạng…” Theo quan niệm của em, muốn cho một người đàn bà gìn giữ được hai chữ thủy chung hay là để cho họ có thể nêu lên được đức tánh “tiết hạnh khả phong”, người ta chỉ có một cách duy nhất là đừng bao giờ cho rơm ở gần lừa, giống như các nữ tu xa lánh tất cả những người đàn ông ở trên đời, họa may, các nữ tu đó mới mong có ngày tìm được quả phúc, đi hết được đường trần. Bao lâu, không làm giống như vậy, thì tất cả những gì gọi là thủy chung, tiết hạnh đều chỉ là một cách nói láo, rất thiếu thực tế và . . . phải khoa học.