Bên kia đầu giây, Thủy hỏi dò đường:
– Lóng rày mày bị bịnh nầm phơi khô thì Thuận làm sao?
– Thuận phải vì tao mà nhịn chứ còn làm sao nữa. Chẳng lẽ lại vác cặc đi đụ hoang! Con khỉ chỉ nói chuyện vớ vẩn…
Nghe Tâm nói chuyện ngu như một đứa con nít, thiếu chút nữa Thủy đã không nín được cười. Nhưng Thủy cũng không thèm đôi co với Tâm làm gì cho mệt, cứ để mặc cho cô nàng yên chí lớn rằng thằng cha Thuận là một người đàn ông gương mẫu. Sau cùng Thủy làm bộ an ủi Tâm :
– Thôi, mày ráng dưỡng bịnh cho khỏe, chắc là mày uống thuốc quá doze cho nên mới bị mệt chứ Tâm buột miệng :
– Không phải tại thuốc! Tại thằng cha bác sĩ đẹp trai, nó…
Thủy cong cớn ngắt ngang:
– Bộ nó hãm mày hay sao, Thủy?
Thiếu chút nữa, Tâm đã la lên, nàng trả lời Thủy sau khi Tâm chợt giật mình:
– Nó hãm tao thật sự đó mày. Bên đầu giây kia, Thủy cứ nghĩ là Tâm nói móc họng nàng, nhưng nghe giọng nói. Thủy biết Tâm không nói dối. Tiếp đó Tâm lần lượt kề hết sự việc từ đầu đến cuối cho Thủy nghe. Cuối cùng Tâm kết luận:
– Mới đầu tao tưởng nó với con y tá khám bịnh cho tao như thường lệ, đến lúc cả hai người làm cho tao sướng quá, tao chẳng cần suy nghĩ, thế là nhập cuộc luôn.
Tâm lại chép miệng:
– Nhưng thằng cha bác sĩ cũng là một tay đụ có hạng đó mày. Nó làm cho tao bải hoải cả người ngợm đây này.