– Thôi đi, tao biết thừa mày đạo diễn cả Tóm lại mày đang cần tiền hay con bé kia?
– Em xin lỗi vì chưa thể nói hết với chú. Nhưng Anh cứ tin em. Cái Lài nó không tự nguyện, thì em ép nó cũng không xong. Anh khỏi cần để ý gì cả. Anh cứ vẽ cho đủ số tiền hai trăm rưỡi. Nhưng chiều nay anh cho em xin tiền trước. Được không?
– Nếu quả mày vì hai trăm rưỡi mà đưa em gái làm mẫu khỏa thân, thì đây… Cầm lấy rồi cút!
– Cám ơn anh. Nửa tiếng nữa em đưa nó đến.
– Khỏi cần! thằng khỉ !
– Không, chúng em không muốn nợ ai cả.
Tôi cười nhạt. Dân cờ bạc có mãn kiếp cũng không thoát được đời con nợ!
o O o
Ấy thế tôi vẫn bối rối khi nó dẫn tới một cô bé ngoan ngoãn với đôi mắt nhìn xuống e lệ. Bối rối vì cái vẻ non tơ hiền hậu khác hẳn thằng anh, bối rối vì ngay giây phút gặp mặt tôi đã đoán chắc đó là một cô bé nhà lành, lần đầu tiên liều mình bất kể. Vì sao? Chỉ vì hai trăm rưỡi ư? Tội nghiệp quá!
Sau vài câu giới thiệu qua loa, Nó dặn cô bé:
– Lài cứ ở đây làm việc với chú. Năm giờ chiều anh tới đón.
Nói xong nó liếc tôi một cái đầy ngụ ý, khẽ gật đầu chào rồi đi. Tôi mặc cô bé ngồi im lặng ở bàn nước, vờ loay hoay dọn dẹp toan. Tôi muốn cô bé có thời gian làm quen với căn phòng, làm quen với tôi.
– Thưa anh, khi nào bắt đầu làm việc anh cứ bảo em.