VN88 VN88

Bình minh không đến – Truyện 18+ Trong tù

Khi Vân đóng cửa phòng bước ra, vẫn còn kịp nghe thấy những tiếng rên rỉ của cô gái kia cùng những tiếng hự hự quen thuộc khi xuất khí của lão Tư.Để lại cánh cửa đóng sau lưng, Vân hít một hơi dài để cảm nhận được sự tự do hiếm hoi bởi lúc này chỉ có mình nàng giữa một không gian rộng lớn xung quanh. Không buồn mặc lại quần áo, Vân ngồi thụp xuống ngay cái hành lang trống trải bên ngoài phòng ngủ của lão già, bên tai vẫn nghe được văng vẳng những tiếng nói, tiếng cười của hai kẻ bên trong. Không chịu nổi hơn, Vân ôm chặt lấy quần áo rồi cứ loã thể, chạy thục mạng dọc theo cái hành lang dài tối đen. (Truyện từ Cõi Thiên Thai) Giờ này không thể nào có thể quay trở lại buồng giam với những phạm nhân khác, cũng không thể trở về phòng lão già, Vân chẳng biết mình sẽ đi đâu nữa, chỉ biết tìm một chỗ để trốn chạy, để ẩn nấp. Gió đêm thổi mạnh làm Vân thấy rùng mình, vội lấy cái áo tù khoác lên thân thể trần truồng của mình cho dỡ lạnh, nhưng chỉ khép cái vạt áo mà không buồn cài lại khuy, cũng không mặc lại quần lót hay quần dài mà bên dưới cứ để truồng. Vân núp vào một cái hốc tường nhỏ như một cái tổ, hai chân cố khép chặt để gió đỡ luồn vào chỗ kín giữa hai chân, ôm lấy hai cái quần trong tay, Vân đưa lên lau tạm nước mắt không ngừng chảy trên mặt vì tủi nhục.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.