Lão già trong lúc đổi tư thế làm tình quay mặt lại nhìn thấy cái cảnh Vân đang đứng như trời trồng, vừa khóc vừa nấc có lẽ lão ngứa mắt mà muốn nàng cút cho khuất mắt. Thường khi đã chán chê một cái gì đó mà trước đây người ta thích, chả có lí do gì để không tống khứ nó đi càng nhanh càng tốt, nhất là khi trong tay đang có món khác tốt hơn nhiều.Vân nghe lới lão nói mà vẫn như kẻ mộng du, nàng chỉ kịp hiểu một điều là mình bị đuổi, phải rời khỏi cái phòng này để lại thế giới riêng tư hạnh phúc cho lão già và người mới. Vân đã gần như định bước ngay, gần như là chạy thật nhanh ra khỏi phòng ngủ của lão song đột nhiên mới nhớ ra là mình vẫn chưa kịp lấy quần áo, vẫn loã lồ. Quay lại Vân nhìn thấy hai bộ quần áo nữ tù đang vứt ở trên sành nhà thành một đống hổ lốn, một bộ rất mới, còn bộ kia cũ hơn. Vân biết bộ tù mới không phải là của mình, là của cô gái đang bị lão già địt trên giường kia nhưng cô ả vẫn cớ vơ lấy ôm thành một đống trước ngực, để lại bộ đồ cũ của mình cho cô gái kia. Nụ và lão già đang mải làm trò hay ho, đâu hơi sức đâu biết, ngay cả lão Tư chỉ để ý Vân lấy quần áo mà cút đi cho mau chứ đâu để ý mấy cái vặt vãnh đó là gì. Vân nghe thấy lão thở hồng hộc như đang chạy leo dốc trong lúc cô ả cúi xuống gầm giường để nhặt cái quần lót màu hồng nhạt, bé xíu cũ rích của minhg khi nãy vứt vội xuống. Khi đến ngủ với lão già Vân không mặc nịt vú vì thế chỉ như vậy là đủ, cầm cái quần lót mà mấy cái viến đăng ten xung quanh đã rách bươm cùng với bộ quần áo tù không phải của mình Vân chạy vội ra khỏi cái địa ngục này.