Vân đã nhiều lần được chứng kiến cũng như nhiều lần là nạn nhân hay đồng loã của những kiểu làm tình quái dị bệnh hoạn của lão giám đốc trại song đây là lần đầu tiên Vân thấy lão làm tình với cái kiểu bẩn thỉu thú vật đến mức thế này. Quỳ như phỗng trên giường, Vân thấy lão già giờ đã chốm lên bụng của cô nàng trẻ măng kia, một tay lão banh lồn cô nàng, tay kia lão cầm chặt cái của quý của mình dẫn đường cho nó vào đúng cái lỗ bé xíu giờ đã bị mở to hết cỡ.
Hai chân của Nụ bị banh ra, cô nàng hự mấy tiếng rồi nằm im không thốt thêm một tiếng nào nữa để mặc cho lão già chơi. Lão ấn mạnh con cặc phát một vào lồn cô ả, hai chân lão duỗi ra song song với hai cặp đùi non mở rộng của Nụ. Vân thì vẫn dán chặt mắt vào cái chỗ đó, chính là cái chỗ mà từ đó phát ra những âm thanh lạch bạch phát ra từ sự va chạm của hai bộ phận sinh dục, những âm thanh hết sức vô nghĩa vang lên trơ trẽn trong đêm. Đột nhiên Vân giật nảy lên, cả người gần như ngã nhào về phía đằng sau, từ dưng cả người Vân lĩnh trọn một cú đạp của lão già, cứ thế trên người không có chút gì đắp điếm, Vân tụt xuống khỏi giường một cách miến cưỡng.
Lồm cồm ngồi dậy, vẫn còn cảm thấy ê ẩm sau cú đạp của lão, Vân ngước nhìn lên thì thấy lão già sau khi đạp nàng xuống giường thì chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại mà cứ thể thì thụt trên bụng của cô gái kia. Có lẽ lão già cảm thấy sự có mặt của Vân trên giường vào lúc này là hoàn toàn vô nghĩa nên vừa như vô tình, vừa như hữu ý mà xô Vân xuống đất. Cả cuộc đời mình, chưa bao giờ Vân cảm thấy ê chề, cảm thấy mình đang tụt xuống đáy cùng của xã hội như lúc này. Ngay kể cả lúc bị bắt vào tù, ngay cả lúc đứng trước toà án nghe lời tuyên án, Vân cũng không có cảm giác nhục nhã đến tột cùng như vầy, bởi đơn giản, kể cả trong những lúc đó Vân vẫn có cảm giác mình là một con người và được người khác coi là con người. Còn lúc này dường như từ con người quá đỗi xa xỉ để nói về Vân vì ngay bản thân nàng cũng cảm thấy mình chỉ như một con vật, một thứ mua vui cho một lão già dâm dật. Đàn bà, dù là trắn nết đến đâu cũng luôn có giá trị của một con người, còn một con vật mua vui thì giá trị của nó giảm dần sau mỗi đêm bị lôi ra làm trò tiêu khiển. Đến một lúc nào đó, với Vân thì chính là lúc này đây, khi ông chủ của nó chán chê với thân xác mà nó dâng hiến thì sẵn sàng đã văng nó không thương tiếc lấy chỗ cho một thứ đồ chơi mới hấp dẫn hơn.