Nhưng cũng không hẳn tất cả những nữ phạm vào đây đều dâm đãng bất cần hay đốn mạt đến mức như thế. Trung biết nhiều trường hợp những cô gái vào đây đã chống cự rất quyết liệt khi bị ném lên giường của lão Tư, có cô khi bị hiếp cào cấu quẫy đạp không ngừng khiến cho lão không thể làm gì được. Những lúc như thế thì lão lại gọi một hoặc thậm chí là hai nữ quản giáo vào phòng rồi bắt họ giữ chân giữ tay cô nàng để lão hiếp. Đã lâm vào tình cảnh đấy thường là lão hành hạ cô gái rất dã man để trả thù việc cô ta không chịu chiều theo lão, những vết đánh đập cấu xé bầm dập là chuyện thường, nhiều cô còn bị lão hiếp đến chảy máu đầm đìa, vậy mà sáng sớm hôm sau đã bị bắt phải đi lao động không được nghỉ khiến nhiều cô sống đi chết lại khổ sở không biết đâu mà kể. Thế nhưng đó chỉ là chuyện của những lần đầu tiên, thường thì sau đó tất cả những nữ phạm đều buông xuôi mặc tình cho lão già chiếm đoạt xác thân. Không phải vì họ muốn hàng đêm phải làm cái chuyện nhơ nhớp ấy, mà họ biết kiểu gì thì họ cũng phải cởi truồng lên giường làm nhiệm vụ một khi lão già đã chấm một ai, chẳng thể nào có cách gì cưỡng lại được. Hơn nữa nếu họ hầu hạ lão chu đáo, đem lại cho lão sung sướng khoái lạc trên giường thì cái họ nhận lại sẽ là những đặc an không nhỏ. Thực ra thì đặc ân ở đây cũng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt vớ vẩn nếu so sánh với xã hôi bên ngoài, nhưng ở trong cái địa ngục thu nhỏ này thì quả thực đó là những thứ rất to tát và có ý nghĩa. Ví dụ như nếu một cô nàng làm cho lão thấy thích, hoặc chiều lão già hết mình thì sáng hôm sau đương nhiên cô ả sẽ được ngủ vùi đến tận trưa bù lại đêm trước mất ngủ phục vụ, không phải đi lao động gì cả. Nếu cô ta thường xuyên được gọi vào ngủ với bố già, coi như là vợ nhỏ hay hầu gái của riêng lão thì lão sẽ cho bố trí cho cô nàng làm những công việc nhẹ nhàng chư không bị làm lụng vất vả như những tù khác.