Trung biết chuyện gì sẽ xảy ra, mỗi dịp như thế này, buổi tối, bao giờ lão Tư cũng có thói quen địt một cô gái mới vào trại cùng với một cô từ trước xinh đẹp mà lão thích. Như thế để phòng xa dù cho cô mới vào chống cự lão vẫn có thể nhận được đủ khoái lạc cần thiết mà không sợ mất cả đêm vô ích, hơn nữa cô gái đi trước sẽ hướng dẫn lại cho cô mới những thói quen và ý thích của lão ở trên giường để hầu lão tốt hơn. Tự nhiên Trung bỗng thấy cái vật đó ở trong quần mình đã căng lên từ lúc nào chẳng hay, có lẽ hắn bị kích thích khá mạnh bởi những hoạt cảnh vừa được chứng kiến.
Mười giờ tối, tất cả các phạm nhân bắt đầu lục tục xếp hàng trở về các buồng giam, theo như quy định ở trại, mười giờ mười lăm phút tất cả các phạm nhân đều phải lên giường ngủ, cửa buồng giam đều được khoá trái. Sau khi các quản giáo đi kiểm tra một hai vòng qaunh các buồng thì đúng mười giờ ba mươi phút, đèn đóm đều tắt ngấm, cả một khoảng đất rộng mênh mông đều chìm vào trong bóng tối. Xung quanh im phăng phăng, nếu có một người đặt chân vào chỗ này bấy giờ thì có lẽ nghĩ mình đang lạc vào một vùng đất chết, chỉ có những tiếng kêu nghe rợn người của những con chim đêm cùng với tiếng rỉ rả của côn trùng.
Trên ngọn đồi, đúng hơn có lẽ chỉ nên gọi nó là một cái mô đất cao nhô lên giữa trại là nơi duy nhất đèn vẫn còn sáng, đó là phòngcủa các quản giáo nữ.Có tất cả mười ba quản giáo nữ, họ chia nhau ra ở ba buồng ngủ cạnh nhau. Hàng đêm thường có hai người ở lại trực khu phạm nhân còn tất cả quay về nhà và tận hưởng những giờ phút yên tĩnh còn lại của một ngày. Trung dĩ nhiên là không thể ở chung với mấy bà cô quản giáo kia, dù gì hắn cũng có cái của nợ ấy trong quần còn họ thì không, hắn được bố trí một căn phòng khá rộng ngay cạnh phòng nghỉ của ông giám đốc.Đó là ông giám đốc đích thân bố trí như vậy, để tiện cho Trung trong việc đưa gái tù đến hầu hạ cho lão hàng đêm. Căn phòng đó nguyên là phòng tiếp người thân của phạm nhân nhưng vốn dĩ chả bao giờ Trung thấy có người thân nào lết lên cái chốn hoang vu này để thăm tù cả. Phần đông tù nhân ở đây đều chả có ai quan tâm thân thích, nếu có họ đã được chạy chọt, đút lót để không phải bị giam ở cái địa ngục này. Phậm nhân ở trại 16 là những kẻ mà ngay đến người thân cũng không có, không chấp nhận thì dĩ nhiên số phận cũng bị đối xử chả khác gì những con vật khi đã vào đến đây. Khi đi ngang qua dãy phòng của mấy mụ quản giáo đồng nghiệp, Trung từ dưng nghe thấy những tiếng cười khúc khích kì lạ, những tiếng cười mà Trung nghĩ chỉ có thể nghe thấy khi có một gã đàn ông và một ngừoi đàn bà mà thôi. Nhưng bọn họ đều là đàn bà cơ mà, Trung nghĩ thầm, không hiểu họ đang giở cái trò gì ra mà lại cười cợt vui vẻ như vậy. Trung định ghé mắt qua khe hở cửa sổ để nhìn vào bên tỏng phòn, chỉ vì tò mò, nhưng hắn lại thôi. Hắn thấy hơi ngại vì không phải đi một mình, còn hai người đàn bà nữa lẽo đẽo đi đằng sau hắn.Đó là hai người tù có nhiệm vụ phải hầu hạ chuyện tình dục cho ông giám đốc trại đêm nay, họ được Trung dẫn đi tắm rửa sạch sẽ từ chiều để chuẩn bị đến đêm lên giường với ông giám đốc trại, tự dưng Trung cảm thấy có một sự bực tức khó tả. Cho dù chính hắn là người bắt cả hai cô gái này dẫn đến phòng ngủ của ông Tư giám đốc song chẳng lẽ cùng làm con người lại có kẻ có thể bóc lột thân xác người khác kiểu như thế này hay sao. Trung chợt thấy chính bản thân mình cũng thấy bất công thay cho hai cô gái sắp phải làm đồ chơi giải trí cho hết đêm với một lão già đáng tuổi bố mình ở cái chốn heo hút khốn nạn này. Cô gái đi bên phía trái của Trung tên là Vân, nếu Trung không nhầm thì cô ta vào đây vì tôi lừa đảo, bị kết án năm năm tù, mới thụ án hai, còn ba năm nữa. Cô ta là một trong những cô gái được coi là hoa khôi ở cái trại tù này, cũng vì vậy nên bị là một trong những nữ phạm hay bị bố già gọi vào hầu hạ nhất. Có lẽ Trung đã đưa cô gái này vào cái phòng ngủ của lão giám đốc rất nhiều lần rồi, nhiều đến mức mà hắn cũng như cả cô ả chẳng thể nhớ nổi là bao nhiêu. Nhưng có điều Trung vẫn còn nhớ như in là cái lần đầu tiên hắn đưa cô ả này vào ngủ với ông già – cái tên mà tất cả phạm nhân ở đây vẫn goi lão Tư giám đốc, cô ả đã quỳ xuống chân hắn mà van lạy xin đừng bắt cô ta phải ngủ với lão già kia. Đêm đó, Vân khóc hết cả nước mắt, cô ả kêu khóc đến mức trung đã cảm thấy mủi lòng thương dù biết chẳng thể làm gì được cho cô gái tội nghiệp. Tất cả các tù nhân trẻ đẹp một khi đã vào đến đây đề không tránh khỏi việc này, dù muốn dù không. Nói là dù muốn dù không vì thực ra vào đến đây không hẳn tất cả mọi cô gái đều từ chối hay không chịu làm cái bổn phận bẩn thỉu đó với “bố già”. Phần nhiều số này đều đã chinh chiến trên giường chán chê, chẳng lạ lẫm gì cái trò làm luật này khi vào tù cả, hơn nữa trung biết có những ả khó có thể sống nổi nếu không có cái ấy đút vào lồn, họ như phát điên vì bị giam trong một môi trường toàn những con mái vì thể, nhiều khi họ hạnh phúc khi được ân sủng một đêm của bố già.